Người trợ giảng ngẩn người, không nghĩ đến Tô Dương Dương sẽ hỏi vấn đề này.
Theo lẽ thường, phụ huynh hai bên tranh luận thì cô phải ở giữa hòa giải.
Không ngờ Tô Dương Dương trực tiếp hỏi cô.
Trợ giảng nhìn người phụ nữ họ Hoàng sau đó khẽ cắn môi: Bạn nhỏ Hàn Duy Trạch hôm nay vừa đến, không thích nói chuyện.
Còn bạn nhỏ Hoàng Tĩnh thì hoạt bát nên chủ động chạy lại bắt chuyện với bạn nhỏ Duy Trạch.
Nhưng hai đứa trẻ dường như nói chuyện không mấy vui vẻ, lúc cô giáo không để ý đến liền xảy ra xích mích, nhưng cô giáo đã kịp thời ngăn lại rồi.
Tô Dương Dương gật đật gầu: Vậy tôi muốn hỏi một chút, làm một người trợ giảng, tại sao trước khi phụ huynh của em Hàn Duy Trạch đến lại để em ấy đứng một mình ở bên cạnh, không để ý đến em ấy?
Người trợ giảng nhất thời nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào.
Cô cảm thấy phụ huynh chúng tôi không nhìn thấy nên xem nhẹ con chúng tôi lúc nào cũng được đúng không? Tô Dương Dương nhìn sang người phụ nữ họ Hoàng: Cô Hoàng, tôi nghĩ chắc cô cũng lo lắng chuyện này.
Nếu như hôm nay tôi đến sớm hơn chị, tôi ôm con của mình để mặc bạn nhỏ Hoàng Tĩnh đứng một bên, bị thương cũng không ai bôi thuốc cho thằng bé, chị có thể chịu nổi ư?
Người phụ nữ họ Hoàng không rõ Tô Dương Dương muốn nói gì nên không có phản ứng.
Tô Dương Dương cũng không định nghe câu trả lời, tiếp tục nói: Hai đứa trẻ đánh nhau là chuyện bình thường, một khi người lớn đã vào cuộc thì mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng.
Chuyện hôm nay tôi không định truy đến cùng, nếu lần sau gặp phải, thì đừng trách tôi không khách khí.
Mọi người cho con vào đây học thì chắc chắn gia cảnh không đơn giản, cho nên ai cũng đừng chọc vào.
Người phụ nữ họ Hoàng mặc kệ, lớn tiếng nói: Cô đang dọa tôi đấy à?
Tô Dương Dương bình tĩnh nhìn cô ta: Chuyện đã xảy ra không thể thay đổi, tốt nhất đừng nói những lời không hay, tránh chuyện càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Tôi nghĩ đến đây là tốt rồi.
Cô là cái gì chứ, còn dám uy hiếp tôi? Cô biết chồng tôi là ai không? Sau khi cô ta kết hôn còn chưa ai dám nói với cô ta như thế đâu.
Vẻ mặt Tô Dương Dương kiêu ngạo: Chồng cô là ai tôi không biết, nhưng tôi biết chồng tôi là ai.
Người phụ nữ họ Hoàng không ngờ thái độ của Tô Dương Dương lại ngang ngược như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta vào trường này mà có người không sợ cô ta.
Tô Dương Dương không để ý phản ứng của cô ta, nhìn về phía thằng nhóc trong lòng cô ta: Bạn học Hoàng Tĩnh, cô không có ý trách cháu, sau này hi vọng cháu và Hàn Duy Trạch vẫn thường xuyên chơi với nhau, tính cách bạn ấy hướng nội, chắc chắn sẽ thích mấy bạn hướng ngoại như cháu.
Hoàng Tĩnh ngoài ý muốn nhìn Tô Dương Dương gật gật đầu.
Tô Dương Dương vỗ lưng cậu bé.
Hàn Duy Trạch không tình nguyện đứng sát bên cạnh Tô Dương Dương, dưới ánh mắt kinh ngạc của người phụ nữ họ Hoàng và Hoàng Tĩnh, đi qua nắm lấy tay nhỏ bé của Hoàng Tĩnh sau đó nhanh chóng buông ra.
Người trợ giảng nhìn thấy cảnh này cũng không biết nên nói gì.
Ban đầu cô cho rằng sẽ là một màn cãi nhau to, kết quả lúc bản thân của chưa nghĩ ra cách khuyên can cho tốt thì lại biến thành cảnh tượng hòa thuận vui vẻ mất rồi.
- ----
Tô Dương Dương lái xe chở Hàn Duy Trạch về biệt thự, Hàn Khải Uy cũng đã về nhà.
Anh nhìn thấy vết bầm trên mặt Hàn Duy Trạch cũng không hỏi: Đói chưa để còn bảo thím Lê dọn cơm.
Chắc là Duy Trạch đói lắm rồi.
Tô Dương Dương sờ tóc của cậu bé: Cục cưng, đi rửa tay trước đi.
Hàn Duy Trạch chạy lên toilet trên tầng, nhanh chóng rửa sạch tay rồi chạy đến ngồi xuống bên cạnh Tô Dương Dương.
Hàn Khải Uy buồn cười nhìn Tô Dương Dương: Bác sĩ Tô, không tồi nhé.
Tất nhiên rồi! Ngày nào cũng phải so trí đấu dũng với người nhà bệnh nhân, giải quyết mấy chuyện cỏn con này có là gì.
Cãi nhau cũng giống như thi đấu thể thao vậy, khí thế thua thì coi như đã thua một nửa rồi.
Ban đầu không hù dọa đối phương thì về sau sao có thể gây khó dễ được?
Em nghĩ bố mẹ mấy