Mặc dù nghĩ như vậy nhưng cô cũng không có thời gian đi đón cậu bé lúc tan học.
Lúc Hàn Duy Trạch về nhà, bình thường cũng chỉ nói với cô hai, ba câu thì đã đến giờ thằng bé đi ngủ rồi.
Đôi lúc Tô Dương Dương nghĩ cuộc sống bận rộn như vậy quả thực cũng khá ổn.
Cúm H7N7 đã hoành hành gần một tháng trước khi nó dần được kiểm soát.
Tô Dương Dương và các nhân viên y tế đã chiến đấu với dịch bệnh cuối cùng cũng có một kì nghỉ ngắn hạn.
Ngày nghỉ lại trùng với lịch nghỉ tiết Thanh Minh nên cộng lại coi như được một tuần.
Tô Dương Dương lết thân thể mệt mỏi về nhà, không để ý hình tượng nằm ngửa lên sofa, nhìn trần nhà cười ngây ngô.
Quản gia nhìn thấy bộ dáng của cô, nhịn không được cười nói: Bà chủ mệt rồi thì lên phòng nghỉ ngơi, đợi lát nữa làm xong cơm tôi sẽ gọi.
Tô Dương Dương mệt mỏi lấy tay vuốt vuốt mặt: Bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng được nghỉ, mệt chết cháu rồi.
Mai không cần gọi cháu dậy đâu, cháu muốn ngủ nướng một chút.
Được được Quản gia vội vàng đáp, biểu tình trên mặt tràn ngập yêu thương như bậc trưởng bối dành cho con cháu mình.
Ông rất có thiện cảm với Tô Dương Dương.
Ông vẫn luôn ở bên cạnh Hàn Khải Uy từ lúc nhỏ, giờ mới dọn sang đây cùng anh và Hàn Duy Trạch.
Mặc dù chỉ là phận người làm thuê, nhưng thực ra tình cảm lại không khác gì cha con.
Ông cùng Hàn Khải Uy ra nước ngoài, về nước, đem theo Duy Trạch, nhận chức chủ tịch tập đoàn Hạ thị, Duy Trạch bị tử kỉ...và cũng thấy được sự thay đổi của hai cha con từ khi có sự xuất hiện của Tô Dương Dương.
Ông đã sớm coi Tô Dương Dương là bà chủ của nhà họ Hàn, cũng như người thân của ông.
Vì thế mà hết sức săn sóc cũng như cưng chiều cô.
Tô Dương Dương không chú ý hình tượng nằm trên sofa vài phút sau đó ôm lấy túi, lê thân thể mệt mỏi lên phòng tắm rửa.
Cô rửa mặt mũi xong đi xuống đã thấy Hàn Khải Uy và Hàn Duy Trạch đã trở về.
Thời gian này cậu bé rất ít khi nhìn thấy cô ở nhà, vì thể nên tươi cười chạy qua.
Tô Dương Dương ngồi xổm xuống ôm lấy thân thể nhỏ bé, phát hiện ra trên mặt cậu bé còn có một vết sẹo nhỏ: Anh bạn, anh lại đánh nhau rồi à?
Không phải, thể dục học võ, Hoàng Tĩnh còn bị thảm hơn con.
Hắc hắc, cá mè một lứa.
Tô Dương Dương thân thiết với cậu bé một lát, sau đó dắt tay nhỏ của cậu đi đến phòng ăn: Khải Uy, từ mai tôi bắt đầu ngày nghỉ đầu tiên, bọn anh có sắp xếp hay kế hoạch gì không?
Ngày kia Vân Nhi kết hôn, chúng ta phải đến hôn lễ.
Hả? Em ấy kết hôn với ai? Vẻ mặt Tô Dương Dương mơ hồ nhìn Hàn Khải Uy.
Hàn Vân Nhi sắp kết hôn?!
Thế mà trước đó cô không biết gì hết.
Mạc Nhậm Mộ
Mạc Nhậm Mộ?!!!
Ừ.
Hàn Khải Uy nhìn thấy vẻ mặt hỗn độn khó tả của cô, hơi buồn cười.
Tô Dương Dương thu lại chiếc cằm sắp rớt xuống đất của mình: Đứa con trong bụng Vân Nhi là của anh ta?
Ừ.
Tham dự hôn lễ của Vân Nhi xong em có thể về nhà thêm vài ngày, cha mẹ vợ lâu rồi chưa thấy em, chắc nhớ em lắm rồi.
Được được.
Tô Dương Dương vui vẻ gật đầu.
Trước khi cô kết hôn, bọn họ thường xuyên ra ngoài 1 tháng đến nửa năm mới về, rất ít khi ở cùng cô, nhưng giờ ở cùng thành phố rồi cô lại không thường xuyên về nhà.
Cảm giác này thực sự rất lạ.
Con cũng muốn về nhà ông bà ngoại.
Hàn Duy Trạch lên tiếng.
Lần này phải để ông bà ngoại ôm một chút nhé.
Vâng.
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.
Tham dự hôn lễ xong tôi sẽ đóng gói em mang đi tặng.
Hàn Khải Uy cười nói.
Tô Dương Dương cười hai tiếng, tâm trạng vô cùng tốt.
Ăn cơm xong, Tô Dương Dương chơi với Hàn Duy Trạch một tiếng rồi mới về phòng.
Cô gửi một tin nhắn thoại qua cho Hàn Vân Nhi.
Cô trẻ à, thực ngại quá, thời gian trước công việc chị bận quá không liên lạc được với em.
Giờ em thế nào rồi?
Hàn Vân Nhi trả lời lại rất nhanh: Hôn sự của em chắc là chị nghe anh hai nói rồi đúng không?
Tối nay anh ấy mới nhắc đến.
Người em yêu là