Bạch Đăng Vũ chủ động rót rượu cho Nguyễn Hoàng Thái.
“Tôi biết, cho nên tôi mới muốn gặp anh.
Tôi muốn cảm ơn anh nhiều năm qua đã giúp tôi bảo vệ cô ấy.
Tôi cũng không cấm anh gặp cô ấy.
Ngược lại tôi hy vọng anh có thể giúp tôi chăm sóc cô ấy thêm một thời gian nữa.
Tôi sinh ra trong một đại gia tộc, sẽ có rất nhiều thứ có thể gây nguy hiểm cho cô ấy.
Tôi thì ổn, nhưng cô ấy thật mong manh.
Tôi sợ rằng nếu tôi không chú ý đến cô ấy dù chỉ một phút thôi, cô ấy cũng có thể sẽ xảy ra chuyện."
Những lời chân thành của Bạch Đăng Vũ khiến Nguyễn Hoàng Thái mỉm cười.
"Anh yêu cô ấy nhiều như vậy.
Thảo nào cô ấy lại yêu anh.
Tôi tình nguyện rút lui."
Nguyễn Hoàng Thái đã từng bảo vệ Lê Ánh Thư, nhưng anh không thể bảo vệ cô ấy hoàn toàn.
Ở trường, cô vẫn bị Lê Ánh Dương bắt nạt.
Ở nhà, cô bị đánh đập, la mắng.
Lúc đó anh không thể giúp được gì cho cô cả.
Anh thậm chí không có năng lực có thể đưa cô ấy rời khỏi nhà họ Lê, chứ đừng nói đến việc làm cho cô ấy hạnh phúc.
Nhưng Bạch Đăng Vũ thì khác.
Hắn có tiền để giúp cô thực hiện ước mơ của mình.
Hắn có đủ sức mạnh để bảo vệ cô khi cô cần.
Bây giờ ngay cả nhà họ Lê và Lê Ánh Dương cũng không dám động đến Lê Ánh Thư.
Điều quan trọng là Bạch Đăng Vũ yêu Lê Ánh Thư thật lòng, cho dù cô không có điểm nào xứng với hắn.
Sau khi cả hai nói ra hết những lời trong lòng.
Dường như họ đã hiểu nhau hơn.
Hai người cùng nhau uống một ly rượu.
"Hãy bảo vệ Lê Ánh Thư, thiên thần yếu đuối của chúng ta."
Khi Lê Ánh Thư quay lại và thấy hai người đang nói chuyện vui vẻ, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô mời Tinh Nhi đi ăn cùng nhưng Tinh Nhi kiên quyết từ chối.
Lê Ánh Thư chỉ coi Nguyễn Hoàng Thái như anh trai.
Người cô yêu là Bạch Đăng Vũ, và cô biết rất rõ điều đó.
Cô chưa bao giờ quá thân mật với Nguyễn Hoàng Thái.
Cô vẫn biết mình là vợ của Bạch Đăng Vũ.
Cô lo lắng Bạch Đăng Vũ sẽ hiểu lầm mối quan hệ của cô với Nguyễn Hoàng Thái.
Nhưng có vẻ như cô mới chính là người đã suy nghĩ nhiều.
Tạm Biệt Nguyễn Hoàng Thái, Lê Ánh Thư và Bạch Đăng Vũ lên xe trở về biệt nhà họ Bạch.
Ngồi trên xe, cô vẫn nhìn hắn chằm chằm.
"Em muốn anh ta và tôi đã nói những gì đúng không?"
"Vâng."
Bạch Đăng Vũ nhìn người vợ tò mò của mình.
Cô cười rất dễ thương, đôi mắt cong cong lấp lánh như sao trên trời.
"Tôi nhờ anh ấy chăm sóc em cho đến khi tôi đến rước em.
Tôi yêu em rất nhiều và tôi sợ những người ghét tôi sẽ nhắm vào em.
Lê Ánh Thư...!bên cạnh tôi sẽ không an toàn.
Em có sợ không?"
Bạch Đăng Vũ nhìn Lê Ánh Thư, nổi thống khổ hiện lên trên gương mặt