Vài phút trước, Bạch Đăng Vũ đến đón Lê Ánh Thư, nhưng không thấy cô đâu cả.
Hắn gọi điện cho cô, ngay khi nghe thấy giọng nói của Bạch Đăng Vũ, Lê Ánh Thư đã bật khóc.
"Lê Ánh Thư, em đang ở đâu?"
Lê Ánh Thư kể mọi chuyện cho Bạch Đăng Vũ nghe.
Hắn sai người đi bắt hai cô gái kia, còn hắn thì đi tìm cô.
Bạch Đăng Vũ đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ khiến một số người bên trong hốt hoảng chạy ra ngoài.
Hắn thậm chí còn không để ý.
"Lê Ánh Thư, là anh đây, em đang ở đâu?"
Cô mở cửa, đôi mắt còn đỏ hoe vì khóc, đáng thương nhìn hắn.
Hắn đưa cho cô bộ quần áo mà Nguyễn Hoàng Thái vừa mua.
Sau khi thay quần áo, cô đứng trước mặt hắn.
Cơ thể nhỏ bé run rẩy.
Hắn kéo cô vào lòng, lời nói cũng trở nên dịu dàng.
"Có anh đây, muốn khóc thì khóc đi."
Nghe tiếng Lê Ánh Thư khóc, Nguyễn Hoàng Thái muốn chạy vào nhưng cuối cùng, anh chỉ đứng ở cửa.
Bạch Đăng Vũ cứ ôm Lê Ánh Thư như vậy, di chuyển xe lăn ra ngoài.
"Ánh Thư, em không sao chứ?"
"Cô ấy không sao.
Tôi còn chưa nói cảm ơn với anh.
Cảm ơn anh đã giúp đỡ vợ tôi.
Cô ấy đã kể cho tôi nghe rất nhiều về anh.
Cảm ơn anh đã giúp đỡ cô ấy những năm qua."
Lê Ánh Thư không nói gì.
Cô chỉ muốn ôm Bạch Đăng Vũ.
Cô vẫn còn sợ hãi.
Nguyễn Hoàng Thái chỉ khẽ mỉm cười.
"Xin chào, tôi là bạn của Ánh Thư.
Cũng như anh trai cô ấy.
Cô ấy cũng nói rất nhiều về chuyện của hai người.
Tôi rất vui vì hai người hạnh phúc."
Bạch Đăng Vũ nhìn thấy sự chân thành của Nguyễn Hoàng Thái trong lời chúc phúc của anh ấy.
Người đàn ông này là người tốt.
Nhưng điều đó không ngăn Bạch Đăng Vũ cảnh giác với anh ta.
Hắn nhận ra rằng anh rất thích Lê Ánh Thư.
Nếu hắn làm tổn thương cô, anh ta sẽ bất chấp tất cả mà cướp cô khỏi vòng tay của hắn.
Nhưng Bạch Đăng Vũ sẽ không cho Nguyễn Hoàng Thái cơ hội đó.
Lê Ánh Thư là vợ của hắn.
Hắn sẽ yêu cô bằng tất cả những gì hắn có.
"Hôm khác tôi mời anh ăn tối, nhưng hôm nay tôi phải đưa cô ấy về nhà trước đã."
"Tạm biệt, hẹn gặp lại vào ngày khác."
Lê Ánh Thư cuộn người ngủ trên chiếc giường ấm áp của mình.
Bạch Đăng Vũ giúp cô cẩn thận đắp chăn trước khi rời đi.
Người của hắn đã bắt được hai cô gái đã hãm hại Lê Ánh Thư.
"Bạch Đăng Vũ.
Tại sao anh lại cho người bắt chúng tôi đến đây?
"Trong trung tâm mua sắm, hai người đã làm gì vợ tôi?"
"Ai dám làm gì vợ anh chứ? Chúng tôi không biết cô ấy."
Bạch Đăng Vũ khẽ cười, tiếng cười ghê rợn khiến hai cô gái sợ hãi.
"Bố tôi là chủ tiệm vàng.
Anh không thể làm gì tôi".
"Thật không?"
Bạch Đăng Vũ lấy ra một chiếc USB.
Bên trong là một đoạn video quay cảnh hai người họ.
Hóa ra Bạch Đăng Vũ có một chiếc máy quay phim nhỏ trên kẹp tóc của Lê Ánh Thư.
Những lời nói và hành động của hai người kia đã được ghi lại.
"Nếu tôi đưa nó cho cảnh sát...!hay tôi nên đưa nó cho toà soạn nào đó?"
"Anh không sợ người ta biết chuyện vợ anh bị lột sạch quần áo sao?"
"Cô xem, trong video không có hình ảnh của vợ tôi, cũng không nhắc đến tên của cô ấy.
Nếu cô dám nhắc đến vợ tôi, tôi sẽ kiện cô xuất phạm danh dự của vợ tôi, kiện cho nhà cô phá sản.
Cô có tin không?"
Cả hai đều sợ đến phát khóc, nhưng những giọt nước mắt của họ không làm Bạch Đăng Vũ cảm động.
Một cô gái nắm lấy tay Bạch Đăng Vũ, cố tỏ ra đáng thương.
Cô ấy đẹp hơn Lê Ánh Thư rất nhiều.
Cô chắc chắn rằng Bạch Đăng Vũ sẽ thích cô và để cô an toàn rời đi.
Nhưng cô ấy đã nhầm.
Bạch Đăng Vũ đẩy thẳng cô xuống sàn.
"Dơ bẩn."
Bạch Đăng Vũ lau tay bằng khăn ướt.
Như thể cô chạm vào hắn chính là làm bẩn tay hắn.
"Đưa hai người vào phòng vệ sinh của trung tâm thương mại.
Hai người tự cởi quần áo của nhau.
Tôi muốn các người cũng sợ hãi như vợ tôi.
Nếu các người dám chống cự, tôi sẽ gửi video này trên khắp mạng xã hội.
Sau đó tôi sẽ gửi nó cho cảnh sát để họ đến tìm hai người."
"Đừng.
Tôi xin anh, hãy tha cho chúng tôi."
"Khi vợ tôi cầu xin cô, cô có tha thứ cho cô ấy không? Sau này nếu cô dám động đến vợ tôi, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô như hôm nay."
Bạch Đăng Vũ không quan tâm đến kết quả của họ.
Về việc làm thế nào hai cô gái đó ra khỏi nhà vệ sinh, Bạch Đăng Vũ cũng không muốn biết.
Hắn về phòng tìm Lê Ánh Thư.
Buổi tối, khi cô thức dậy, Bạch Đăng Vũ đã bưng một bát cháo nóng lên đút cho cô.
"Bạch Đăng Vũ..."
"Không sao.
Mọi thứ đều ổn."
Là anh bất cẩn.
Vệ sĩ đều là nam nên khi Lê Ánh Thư đi vệ sinh, họ không thể đi theo cô.
Sau sự cố ngày hôm qua, hắn đã tuyển một nữ vệ sĩ cho cô để có thể theo cô khắp mọi nơi.
Do ngủ quá nhiều nên đêm đó Lê Ánh Thư không ngủ được.
Cô nằm trong vòng tay của Bạch Đăng Vũ, hắn cũng ôm cô vào lòng.
"Làm sao vậy?"
"Em không ngủ được."
"Em