“Tại sao anh phải ly hôn với Ánh Thư? Cô ấy làm sao có thể chịu đựng được cú sốc này chứ?"
“Chỉ khi tôi ly hôn với cô ấy, cô ấy đau lòng rời xa tôi, cô ấy mới có thể bình an.
Nguyễn Hoàng Thái, anh đừng nói với cô ấy lý do tôi muốn ly hôn.
Nếu cô ấy biết tôi gặp nguy hiểm, cô ấy sẽ quay lại đây tìm tôi.
Tôi biết cậu cũng lo lắng cho cô ấy.
Chúng ta không ai muốn cô ấy gặp nguy hiểm mà, đúng không?”
Nguyễn Hoàng Thái lưỡng lự nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Bạch Đăng Vũ.
Anh cũng lo lắng cho Lê Ánh Thư.
Nhưng anh thà nhìn cô đau khổ còn hơn nhìn cô chết.
"Tôi sẽ chăm sóc cô ấy cho đến khi anh giải quyết ổn thỏa chuyện ở đây.
Nhưng tôi cũng nói cho anh biết, nếu anh lừa dối cô ấy, tôi sẽ cướp cô ấy ra khỏi vòng tay anh.
Anh nên nhớ, tôi cũng yêu cô ấy."
"Tôi sẽ yêu cô ấy cho đến khi tôi chết."
Cảm giác trao người mình yêu thương nhất cho tình địch thật khó chịu.
Nhưng Bạch Đăng Vũ không có lựa chọn nào khác.
Sức khỏe của Lê Ánh Thư đã được phục hồi, cô sẽ trở về nhà với hắn, ở chung phòng với hắn nhưng hắn không thể chăm sóc tốt cho cô.
Hai ngày sau, Lê Ánh Thư xuất viện.
Tài xế đưa cô về nhà.
Bạch Đăng Vũ không ra đón cô.
Khi cô vào phòng cũng không thấy hắn ở bên trong.
Lê Ánh Thư hỏi quản gia.
Quản gia nói với cô rằng Bạch Đăng Vũ đã đến công ty từ sáng sớm.
Lê Ánh Thư cảm thấy rất buồn.
Cô lơ đãng ngồi trên giường.
Cô nghĩ lúc này chắc hẳn Bạch Đăng Vũ đang có khoảng thời gian vui vẻ với Lê Ánh Dương.
Lê Ánh Thư tự mình vào bếp làm bữa tối cho Bạch Đăng Vũ.
Cô ngồi đợi hắn về cùng cô ăn tối.
Tại nơi làm việc, Bạch Đăng Vũ ngồi trong phòng rất lâu.
Hắn nhìn bầu trời đêm.
"Sao vẫn chưa về?"
Lê Ánh Dương bước đến và ôm cổ Bạch Đăng Vũ.
Hắn mỉm cười với cô và thẳng thừng trả lời.
"Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy."
Lê Ánh Dương dường như nhớ ra điều gì đó quan trọng.
"Em quên mất hôm nay Ánh Thư xuất viện.
Bạch Đăng Vũ, Ánh Thư đang chờ anh, anh nên về nhà với cô ấy."
Lê Ánh Dương luôn giả vờ hiền lành như vậy.
Cô thấy Bạch Đăng Vũ cười mỉa mai.
"Cô ta buồn không liên quan gì đến tôi, tôi đang chuẩn bị cùng cô ta ly hôn.
Ánh Dương, em chờ thêm vài ngày, tôi sẽ chính thức lấy em làm vợ."
"Em sẽ đợi."
Bạch Đăng Vũ đưa Lê Ánh Dương về nhà.
Hắn cầm tay cô có chút tiếc nuối.
Nhưng khi Lê Ánh Dương vừa vào nhà, cửa sổ xe của Bạch Đăng Vũ đã vội kéo lên.
Hắn trở lại gương mặt lạnh lùng vốn có.
Tài xế đưa Bạch Đăng Vũ về nhà.
Hắn muốn gặp Lê Ánh Thư thật nhanh.
Nhưng hắn không thể để cô nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của mình.
Hắn phải lạnh nhạt với cô.
Hắn nhất định phải khiến cô đau lòng mà rời xa hắn.
Bạch Đăng Vũ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy nụ cười đáng yêu của Lê Ánh Thư.
Mùi thức ăn cô nấu khiến hắn thấy đói.
Trước đây, hắn luôn ăn đồ ăn do cô nấu, món nào cũng ngon.
Hắn muốn lại gần cô và ôm cô vào lòng.
Hắn muốn hôn lên môi cô.
Nhưng cuối cùng, Bạch Đăng Vũ chỉ lạnh lùng ngồi đối diện với cô.
Bạch Đăng Vũ không từ chối ăn tối với cô, điều đó khiến Lê Ánh Thư rất vui mừng.
Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, nhưng Lê Ánh Thư cảm thấy hơi khổ sở trong lòng.
Trước đây, Bạch Đăng Vũ thường thể hiện tình cảm bằng cách nhẹ nhàng hôn lên má cô, nhưng bây giờ hắn không thích chạm vào cô.
Lê Ánh Thư nhìn Bạch Đăng Vũ đang nằm quay lưng về phía cô.
Nước mắt cô nhẹ nhàng rơi xuống.
Cô ôm lấy hắn, muốn dùng hết sức ôm hắn.
Cô sợ rằng hắn sẽ rời xa cô.
Lê Ánh Thư đau buồn, Bạch Đăng Vũ cảm