“Anh là ai? Tại sao lại bắt con trai tôi?”
Người kia không trả lời Lê Ánh Thư, hắn ta cười gằn không trả lời cô mà cúp máy.
Lê Ánh Thư hoang mang đến bật khóc.
Cô gọi cho Bạch Đăng Vũ nhưng không ai bắt máy.
Lê Ánh Thư để lại một tin nhắn cho hắn liền cùng Tinh Nhi đến tòa nhà G khu P.
Con cô hiện tại đang gặp nguy hiểm, một phút cô cũng không chờ được nữa.
Cùng lúc đó một nhóm người vừa đáp chuyên cơ riêng xuống sân bay.
“Ông chủ, chúng tôi đã dò được tính hiệu của người kia.”
“Chúng ta đến đó thôi.”
Người đàn ông có gương mặt lạnh nhạt không bao giờ cười này chính là Lưu Thế Vũ.
Hắn là con trai một của gia đình họ Lưu động chiếm thị trường dầu mỏ của châu lục F, tính tình tàn bạo nhưng có một điểm ai cũng phải công nhận, hắn rất yêu gia đình mình.
Động đến người nhà hắn đồng nghĩa với việc kẻ đó sẽ phải trả một cái giá thật đắt, chết không được sống cũng chẳng xong.
Không ai biết hôm nay hắn đến thành phố nhỏ này làm gì.
Hình như hắn đang tìm một ai đó.
Sau khi thay xong trang phục Bạch Đăng Vũ mới cằm lên điện thoại, anh thấy cuộc gọi của cô cùng tin nhắn.
Lúc này hắn mới biết con trai của mình đã bị bắt cóc, còn vợ hắn thì đang trên đường đến nơi hẹn.
Khác với cô hắn gọi ngay cho cảnh sát.
Giao lại mọi chuyện cho thư ký hắn cùng Nguyễn Hoàng Thái lái xe đến nơi hẹn.
Chiếc xe xé gió chạy qua các con đường đông đúc trong thành phố.
Ai nhìn thấy cũng kinh hãi cảm thán.
“Chạy đi tìm chết hay sao vậy chứ?”
Bạch Đăng Vũ lần đầu tiên rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Hắn cầu trời vợ và con hắn vẫn an toàn.
Lê Ánh Thư được sự bảo vệ của Tinh Nhi tiến thẳng vào tòa nhà G.
Đường cô đi qua, không kẻ nào lành lặn.
Tinh Nhi là vệ sĩ cấp cao, năng lực của cô không cần phải bàn cải.
Lê Ánh Thư đi thẳng lên tầng trên cùng.
Nơi này là khu chung cư bỏ hoang.
Cô tuy sợ hãi nhưng cô sẽ không dừng bước.
Nhưng cô lại không ngờ người đứng trên tầng cao nhất lại là người quen của cô.
“Cha.”
“Mày đừng gọi tao là cha.
Tao vốn dĩ không phải cha mày.
Bạch Đăng Vũ không đến cùng mày sao?”
Lê Ánh Thư không biết cha cô định làm gì.
Cô không hiểu sao ông phải làm đến một bước này.
“Có chuyện gì cha con chúng ta có thể nói với nhau mà.
Sao cha lại bắt cóc Luca chứ? Nó chỉ là một đưa bé thôi.
Cha trả Luca cho con có được không?”
Mặc kệ Lê Ánh Thư khóc lóc đau lòng thế nào Lê Tuấn Anh cũng quyết không mềm lòng.
“Đừng nói tình nghĩa với tao.
Tao vốn không phải cha mày.
Mẹ mày trước khi gặp tao đã mang thai mày.
Tao uất ức làm người đổ vỏ nhiều năm như vậy cũng nên lấy lại chút vốn chứ?”
Lượng thông tin quá lớn khiến Lê Ánh Thư trực tiếp câm nín.
Ông vừa nói cô không phải là con của ông.
Vậy cô là con của ai? Mẹ