Mùa hè đến mang theo ánh nắng chói chang và những cơn mưa phùn bất chợt, Ông Bạch và vợ cùng nhau đi du lịch.
Bạch Đăng Khôi ra ngoài cũng hiếm khi về nhà.
Trong nhà chỉ còn lại Lê Ánh Thư và Bạch Đăng Vũ.
Những ngày tháng yên bình trôi qua.
Đến một ngày Bạch Đăng Khôi dẫn theo vài ba người về nhà.
Lê Ánh Thư vừa nhìn thấy cậu ta đã hoảng sợ dù cậu thậm chí còn không nhìn cô.
Cậu đi thẳng lên phòng.
Bạch Đăng Vũ nhìn thấy Lê Ánh Thư hoảng sợ thì hỏi cô.
"Có chuyện gì sao? Có ai bắt nạt em à?"
Lê Ánh Thư thành thật kể với Bạch Đăng Vũ.
Ngày đó, cô bị Bạch Đăng Khôi lừa đi bar và cả chuyện cậu ta muốn cho người chụp ảnh say xỉn của cô.
Hắn tức giận khi nghe những gì mà cô nói.
Bạch Đăng Khôi vậy mà lại dám dùng thân phận của hắn để lừa gạt Lê Ánh Thư.
“May mắn thay, vào lúc đó một người bạn của tôi tình cờ nhìn thấy và anh ấy đã cứu tôi.”
Nhắc đến chuyện này Lê Ánh Thư vẫn còn sợ hãi, nhất là câu cuối cùng Bạch Đăng Khôi nói với cô.
“Bạch Đăng Khôi sẽ không dễ dàng buông tha cho em.
Lúc đó làm sao em thoát được?”
“Bạn tôi bị thương nặng phải nhập viện.”
Nói đến đây Lê Ánh Thư lại buồn.
Cô vẫn chưa gặp lại Nguyễn Hoàng Thái từ sau vụ đó.
Nhìn thấy Bạch Đăng Vũ lo lắng, cô mỉm cười trấn an anh.
"Không sao rồi.
Giờ tôi an toàn rồi.
Anh đừng bận tâm về chuyện này."
Bạch Đăng Vũ im lặng không nói gì.
Lê Ánh Thư đang cầm một bó hoa.
Cô ngập ngừng hỏi hắn.
“Anh có bị dị ứng với hoa không?”
“Không, tôi không dị ứng với hoa.
Em định làm gì với chúng?”
“Tôi cắm hoa vào bình ở góc phòng được không?”
Phòng của Bạch Đăng Vũ rất đơn điệu.
Cô ấy muốn thêm một số bông hoa để làm cho căn phòng tươi sáng hơn.
Bạch Đăng Vũ cười nhẹ, hắn tất nhiên đồng ý.
Căn phòng này dù sao cũng là phòng chung của hai người.
Cô là vợ hắn, cô muốn trang trí phòng, hắn sẽ không ngăn cản cô.
Hương hoa nhanh chóng tràn ngập căn phòng.
Bạch Đăng Vũ thấy hương thơm dịu nhẹ của hoa cũng dễ chịu.
Hắn không nghĩ mình có thể buông bỏ phòng bị với Lê Ánh Thư dễ dàng như vậy.
Cô xuất hiện trong cuộc đời hắn như một lẽ tất nhiên.
Hai người ở bên cạnh nhau như một cặp vợ chồng bình dị.
Đến chiều tối, Bạch Đăng Vũ cảm thấy cơ thể mệt mỏi, đầu còn có chút đau.
Hắn ở trong phòng nghỉ ngơi, hắn cũng không muốn ăn tối.
Lê Ánh Thư nhận thấy sự bất thường của Bạch Đăng Vũ.
Cô chạy vào bếp nấu một nồi cháo.
Khi cô ấy quay lại, Bạch Đăng Vũ đã sốt rất cao.
“Sốt 39 độ.”
Lê Ánh Thư hốt hoảng.
Cô chạy xuống lầu tìm quản gia.
Sau khi kể hết mọi chuyện, quản gia sai người chuẩn bị xe đưa Bạch Đăng Vũ đến bệnh viện.
Lê Ánh Thư đỡ Bạch Đăng Vũ ngồi vào xe lăn, cô đẩy hắn xuống nhà xe.
Nhưng vừa ra khỏi cửa lớn đã bị Bạch Đăng Khôi chặn lại.
"Cậu muốn gì?"
Mặc dù cô ấy sợ Bạch đăng Khôi, nhưng cô ấy cần phải đưa Bạch Đăng Vũ đến bệnh viện.
Tình trạng sức khoẻ của hắn đang dần tệ đi.
"Hôm nay không ai có thể ra ngoài."
Bạch Đăng Khôi có người canh cửa, không cho ai ra ngoài.
“Bạch Đăng Vũ bị ốm.
Anh ấy cần phải đến bệnh viện.
Ý bạn là không để chúng tôi đi?
“Nói thẳng ra là tôi chỉ không muốn cô đưa anh ta đến bệnh viện.”
Nhìn nụ cười ác ý của Bạch Đăng Khôi, Lê Ánh Thư tức giận, nhưng cô không thể đối đầu với cậu ta.
Lê Ánh Thư chỉ có thể đưa Bạch Đăng Vũ trở về phòng của mình.
Lê Ánh Thư chạy vào bếp lấy nước nóng và khăn tắm.
Cô muốn giúp hắn hạ nhiệt trước.
Lê Ánh Thư ngập ngừng cởi áo của Bạch Đăng Vũ.
Cô dùng nước ấm lau người cho hắn.
Cô cứ lập lại như vậy cho đến khi cơn sốt của Bạch Đăng Vũ hạ xuống, cô nhìn đồng hồ thì ra đã là nửa đêm.
Cô cũng không dám ngủ, sợ lúc cô ngủ Bạch Đăng Vũ lại sốt.
Cô vào bếp hâm nóng cháo, bưng một chiếc bát lên phòng chờ Bạch Đăng Vũ tỉnh lại.
Hắn có lẽ sẽ đói.
Mãi đến 4 giờ sáng, Bạch Đăng Vũ mới tỉnh dậy.
Lê Ánh Thư vẫn còn thức.
Thấy hắn tỉnh, cô vui mừng khôn xiết.
Cô kiểm tra nhiệt độ của hắn và cảm thấy rằng cơn