Thấy Lê Ánh Thư lo lắng, Bạch Đăng Vũ dịu dàng hỏi cô.
"Có chuyện gì sao?"
“Em không sao, em ổn… Em vào bếp nấu chút đồ ăn cho anh.”
Bạch Đăng Vũ biết Lê Ánh Thư đang che giấu điều gì đó, nhưng cô ấy không muốn nói cho hắn biết.
Hôm nay trời hơi nhiều mây.
Cô không nhìn thấy bất kỳ tia nắng nào.
Có lẽ trời sắp mưa.
Lê Ánh Thư ngồi thẫn thờ bên cửa sổ.
Nhớ lại lời mời mà Lê Ánh Dương đã gửi cho Bạch Đăng Vũ, Lê Ánh Thư lại lo lắng.
Nếu hỏi Lê Ánh Thư đã trải qua những chuyện gì ở nhà họ Lê? Cô chỉ có thể dùng hai từ để mô tả ...!Bi thảm.
Năm mười tuổi, mẹ cô mất.
Cô từng nghĩ rằng cô còn có một người cha cho đến khi cô theo ông ấy về nhà.
Cô đã sống một cuộc đời tủi nhục và cam chịu.
Cuộc sống của cô chưa có lấy một ngày tốt lành.
Hiện tại, cô đang sống hạnh phúc với Bạch Đăng Vũ.
Cô sợ phải quay lại nhà họ Lê.
Nhưng lần này, Lê Ánh Thư vẫn phải đi dự tiệc vì cô là vợ của Bạch Đăng Vũ.
Đêm đến, hai người vẫn ngủ chung giường.
Lúc này, Bạch Đăng Vũ hỏi cô.
"Có phải em đang lo lắng về bữa tiệc sinh nhật của Lê Ánh Dương?"
"Em không có lo lắng..."
"Em không cần phải nói dối tôi."
"Em sợ sẽ làm cho anh mất mặt."
Bạch Đăng Vũ nắm lấy tay Lê Ánh Thư.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động chạm vào cô.
Bàn tay hắn ấm áp, nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô.
Hắn như ngọn lửa sưởi ấm trái tim cô đơn giữa cuộc đời nghiệt ngã của cô.
Hắn rất đẹp trai nhưng hiếm khi cười.
Bây giờ hắn đang mỉm cười với cô khiến cô có chút ngượng ngùng.
"Đừng lo.
Tôi sẽ bảo vệ em."
Cô có thể tin tưởng hắn không? Có người nào chịu đứng ra bảo vệ cô chứ? Bạch Đăng Vũ biết rằng bản năng phòng vệ của Lê Ánh Thư rất cao.
Cô sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn.
Cô cũng không dám tin tưởng bất cứ ai.
Nhưng những gì hắn nói là sự thật.
Hắn sẽ bảo vệ cô đến hết cuộc đời này.
Hôm nay Bạch Đăng Vũ đưa Lê Ánh Thư đi chơi.
Hắn muốn đưa cô đi mua sắm.
Từ khi cưới, hắn chưa bao giờ mua cho cô thứ gì.
Quần áo của cô cũng nên được thay đổi.
Bây giờ cô là vợ của Bạch Đăng Vũ, một người đàn ông giàu có.
Bạch Đăng Vũ rất nổi tiếng trên thương trường, Hắn từng là ông chồng quốc dân của các cô gái.
Khi hắn đi trên đường, mọi người sẽ chú ý đến hắn.
Lê Ánh Thư đi bên cạnh có chút rụt rè.
Hắn giàu có, hắn đẹp trai và hắn từng là người đàn ông mà mọi cô gái đều muốn kết hôn.
Còn cô, quê mùa, không xinh đẹp, không có địa vị, lại càng ít học.
Cô vẫn nhớ mình chỉ là người thay thế Lê Ánh Dương.
Nhưng Lê Ánh Thư không nghĩ đến chân của Bạch Đăng Vũ đã không còn có thể đi lại, hắn chỉ là một người tàn phế.
Trước đây, cô không xứng với hắn.
Nhưng giờ đây Lê Ánh Dương không muốn lấy Bạch Đăng Vũ.
Cô ta ép Lê Ánh Thư thay cô ta kết hôn với hắn.
Hiện tại, Lê Ánh Thư chính thức là người vợ mà hắn công nhận.
Cô xứng đáng làm vợ hắn.
Việc cô xứng với hắn hay hắn xứng với cô không quan trọng.
Quan trọng là, Lê Ánh Thư là người đầu tiên mà Bạch Đăng Vũ chú ý.
Cô cảm thấy vui vẻ khi ở bên hắn, và hắn không cảm thấy áp lực khi ở bên cô.
Họ bên nhau vui vẻ.
Chỉ cần hai người thoải mái với nhau là được.
Người ngoài có quyền gì nói là họ xứng hay không xứng?
Nhưng cô lại tự ti.
Cô luôn thấy mình không xứng với hắn.
Cô cảm thấy không an toàn trong mối quan hệ của bọn họ.
Trên danh nghĩa, cô là vợ hắn, nhưng giữa hắn và cô chưa từng xảy ra chuyện gì đúng nghĩa vợ chồng.
Bạch Đăng Vũ thấy cô ngày càng cách xa hắn nên dừng lại đợi cô.
Cho đến khi Lê Ánh Thư đứng bên cạnh, hắn mới nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, khẽ mỉm cười với cô.
Nụ cười ấy như ánh nắng ấm áp xua tan mây đen trong lòng cô.
"Ngày mai, em phải cùng tôi đến nhà họ Lê dự tiệc.
Em cần ăn mặc sang trọng hơn.
Tôi chọn một bộ váy cho em được không?"
Lê Ánh Thư không biết gì về váy dạ hội thậm chí cô còn không biết gì về thời trang.
Cô ấy chưa bao giờ được tham gia một bữa tiệc.
Dù là tiệc gia