Lê Việt Bách giật mình.
Haidilao là một nhà hàng tư nhân nổi tiếng, giá cả rất đắt, tất nhiên đồ ăn rất ngon..
Trước đây Ôn Thục Nhi vắt óc bắt anh ta phải mời, hôm nay anh ta chủ động mời, nhưng cô lại không hề có chút phản ứng nào? Tôi sợ nó không sợ hãi mà chỉ là nó đang nổi điên? Chẳng bao lâu, xe dừng ở cổng Haidilao..
Ở chiếc cổng tường lát gạch xanh đỏ, dòng chữ “Haidilao”
vàng rực, toát lên hương vị của món ăn và tiền bạc..
Trước đây chỉ cần đi qua, Ôn Thục Nhi đều là bộ dạng chảy nước miếng..
Nhưng hôm nay, cô im lặng, thậm chí không thèm ngẩng đầu lên..
Nhìn cô như vậy, Lê Việt Bách cảm thấy hụt hãng và buồn bã không thể giải thích được..
Thục Nhi của trước đây không hề như vậy, cho dù gặp phải bất cứ tình huống nào, cô đều rất tích cực và tràn đầy sức sống….
Khác thường như thế này, chắc chăn là còn có chuyện gì đó rồi! Lê Việt Bách cau mày đi phía trước, Ôn Thục Nhi theo sau như một con rối..
Cho đến khi ngồi vào chỗ và từng món ăn tỉnh xảo, ngon miệng được dọn ra, ánh mắt của Ôn Thục Nhi vẫn như một chiếc giếng bỏ hoang, không chút lay động..
“Này, cậu bị sao vậy?”
Trái tim Lê Việt Bách vô cùng lo lắng..
Anh ta ngồi đối diện với Ôn Thục Nhị, bị cách bởi chiếc bàn đầy thức ăn, dùng sức đẩy đẩy vai cô: “Toàn bộ đều là món yêu thích nhất của cậu.
Cậu đây đã miễn cưỡng mời cậu rồi.
Cậu còn chưa hài lòng sao?”
Lúc bả vai đau nhức, Ôn Thục Nhi dường như mới phản ứng lại, ngơ ngác nhìn Lê Việt Bách: “Cái gì? Đồ ăn đã lên đủ chưa?”
“Cậu nhìn xem?”
Lê Việt Bách khó hiểu nhìn cô..
Cô gái này bị sao vậy? Ôn Thục Nhi cúi đầu, nhìn thấy trên bàn đầy những món ăn ngon lành, rồi đột nhiên mới như nhấn công tắc, hai mắt lập tức sáng lên..
“Wow, thật nhiều món ngon!”
Cô cầm đũa lên nhanh chóng thưởng thức: “Ừm, món này ngon.
Ừm, món này cũng ngon…”
Lê Việt Bách dụi dụi mắt, anh ta cảm thấy nhẹ nhõm khi chắc chắn rằng cô đang ăn trong sự thích thú..
Ưu điểm của những người ham ăn là không có vấn đề gì không thể giải quyết được bằng đồ ăn..
Anh ta nhìn Ôn Thục Nhi đang ăn một cách vui vẻ, mới lên tiếng nói: “Vừa rồi tôi đã xin được tài khoản Wechat của bọn côn đồ và người giao dịch đó.
Khi nào về tôi sẽ lập tức tra ra địa chỉ đăng nhập và vị trí mạng của chúng, đồng thời tìm ra kẻ đứng sau chúng càng sớm càng tốt.”
Ôn Thục Nhi nhấm nháp cái đầu cá kho tiêu xắt nhỏ trong miệng, lười biếng nói: “Còn phải đi tìm sao? Tôi không có nhiều kẻ thù như vậy, ngoại trừ mấy người nhà họ Ôn, chỉ có Hoắc Vân Hạo.
Trước khi anh ta và Ôn Như Phương được thả ra từ trong trại tạm giam.
Vẫn luôn rất yên bình.
Con người anh ta hẹp hòi, có thù ắt sẽ báo, và chắc chắn là sẽ không để bản thân chịu bất cứ sự thiệt thòi nào.
Chuyện xảy ra hôm nay 80% là do anh ta đã gây ra.”
Lê Việt Bách hoàn toàn yên tâm khi nghe thấy cô phân tích rõ