Ôn Thục Nhi nhấc chân lên, ngập ngừng một chút mới đi vào, khóe miệng mang theo ý cười: “Anh .
“Không vất vả, điều nên làm mà thôi.”
Đôi mắt phía sau chiếc gọng kính không tròng của Vương Thiên Hạo ấm áp..
Nhìn thấy quần áo của Ôn Thục Nhi có chút bẩn, vẻ mặt không được tự nhiên như thường ngày, anh ta lập tức quan tâm hỏi: “Thục Nhi, em có chuyện gì sao? Không sao chứ?”
“Không, không sao.”
Ôn Thục Nhi cố gượng cười, có chút xấu hổ nói: “Chỉ là… chỉ là thi không tốt thôi.”
Ông bà ngoại tình cờ đã bốc thuốc trong phòng thuốc xong liền đi ra,nghe thấy vậy thì nhìn nhau cười..
Ông cụ Tiêu cười nheo mắt nói đùa: “Vậy có lần nào cháu thi tốt thế?”
Ôn Thục Nhi còn chưa kịp lên tiếng, bà ngoại đã hờn dõi nói: “Nói linh tỉnh, Thục Nhi nhà chúng ta có lần nào là không thi tốt đâu? Thiếu một điểm thì sẽ phải tội, thừa một điểm thì sẽ lãng phí, Thục Nhi của chúng ta lần nào cũng vừa đủ.”
Ôn Thục Nhi phụng phịu, giậm giậm chân: “Ông bà ngoại thật quá đáng, hai người cùng vào hùa để trêu chọc cháu.”
Người trong phòng khám đều biết thành tích học tập của Ôn Thục Nhị, tất cả đều bật cười theo..
Vì nụ cười ấy, Ôn Thục Nhi mới nhận thấy hôm nay phòng khám có rất nhiều người, hơn nữa tất cả đều đeo khẩu trang..
Cô vội vàng hỏi: “Sao vậy? Sao nhiều người ốm vậy?”
“Mấy ngày nay không biết từ đâu có dịch cúm lan truyền, rất nhiều người đều bị lây nhiễm”
Vương Thiên Hạo vừa giải thích, vừa lấy từ trong túi áo khoác trắng ra hai chiếc khẩu trang mới, đưa cho Ôn Thục Nhi và Lê Việt Bách: “Hai người cũng mang đi, cẩn thận bị nhiễm bệnh.”
“ồ, được”
Ôn Thục Nhi đeo khẩu trang, lập tức cầm nhiệt kế đi giúp..
Lê Việt Bách không biết, chỉ có thể đeo khẩu trang và ôm quyển sổ theo dõi bệnh án để ghi chép..
Nhân lúc quay người lại, anh ta khế nói với Ôn Thục Nhi: “Vậy khoảng thời gian này cậu rảnh thì hãy ngoan ngoãng phụ giúp việc ở nhà, còn lại cứ giao cho tôi tìm người.
Tôi sẽ thông báo ngay khi có tin tức.”
Ôn Thục Nhi gật gật đầu, xoay người tiếp tục làm việc..
Căn hộ Hoàng Kim, căn phòng trên tầng thượng..
Hoắc Vân Hạo cúp điện thoại, tức giận ném điện thoại lên sô pha, chửi thề: “Đồ rác rưởi, tất cả đều là đồ rác rưởi!”
Anh ta lo lắng đứng dậy đi đi lại lại trong phòng..
Ôn Như Phương dựa vào sô pha nghịch điện thoại di động, lơ đễnh nói: “Làm sao vậy? Ai lại khiến cho anh tức giận như vậy?”
“Còn không phải ba tên rác rưởi đó sao.”
Hoắc Vân Hạo chống tay lên hông, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba người đàn ông to lớn, cơ bắp lực lưỡng, cộng lại cũng hơn 200 cân, đáng lẽ phải đè chết được con đĩ Ôn Thục Nhi đó.
Nhưng bọn họ lại để cho cô ta chạy mất, thay vào đó còn bị con đĩ đó đưa vào đồn cảnh sát.
Em nói xem, chúng