Ngày hôm sau, tan học.
Nhìn thấy tất cả các bạn học lần lượt rời khỏi phòng học, Triệu Thanh Xuân đặt lại cái USB vào tay Ôn Thục Nhi, trầm giọng nói: "Hơn 90 phần trăm đều là đồ giả, hàng nhái".
Tay Ôn Thục Nhi run rẩy, trợn tròn hai mắt: "Nhiều như vậy sao?".
Triệu Thanh Xuân cảnh giác nhìn chung quanh rồi gật đầu: "Ừm, sư huynh tôi ước chừng giá của hàng thật ít nhất cũng phải hơn ba mươi lăm nghìn tỷ".
Ôn Thục Nhi hít sâu một hơi.
Hoắc Phương Nam có phải là kẻ ngốc không? Bị người khác lừa như vậy mà cũng không biết ư?.
Nghĩ đến lời nói của bà cụ, ánh mắt cô chợt chìm xuống.
Có lẽ không phải Hoắc Phương Nam quá ngốc, mà là ông ấy quá tin tưởng người đã làm giúp mình.
Hoắc Tuấn Tú đã mua mọi thứ cho ông ấy.
Thử hỏi có người cha nào lại nghi ngờ cậu con trai ngày thường luôn ngoan ngoãn, hiếu thảo với mình, hiền lành, rộng lượng với mọi người và luôn cẩn thận trong mọi chuyện không?.
Vẫn là chị họ Khả Quyên nói đúng, không thể trông mặt mà bắt hình dong, những gia đình càng giàu có, thì lòng người càng khó đoán.
Nghĩ đến đây, cô nắm lấy tay Triệu Thanh Xuân, lo lắng nói: "Thanh Xuân, chuyện này cậu phải giúp tôi giữ bí mật, không được tiết lộ cho ai, cậu biết chứ?".
Sau cặp kính gọng đen, đôi mắt cô trong sáng và nghiêm túc, giống như muốn giữ một bí mật kinh thiên động địa.
Triệu Thanh Xuân vốn dĩ còn muốn nói chuyện phiếm một chút, nhưng vừa nhìn thấy vậy liền nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Cậu yên tâm, đến cả sư huynh, tôi còn không nói rõ về nguồn gốc của những bức ảnh này!".
Ôn Thục Nhi ôm cô ấy một cái, trên mặt lại nở nụ cười vô tư: "Cảm ơn cậu, Thanh Xuân! Cậu thật sự là bạn thân của tôi, yêu cậu nhiều! Moaz moaz!".
"Cút đi, chị đây không cần tình yêu của cậu nhé!" Khóe mắt Triệu Thanh Xuân mang theo ý cười, nhưng ngoài.
miệng lại là giả bộ ch ghét: "Cậu đã hứa với tôi, sau khi giúp cậu kiểm định xong những món đồ cổ này, cậu sẽ chăm chỉ học tập, còn nhớ không?".
"Còn nhớ còn nhớ.”. ngôn tình hoàn
Ôn Thục Nhi cầm lấy USB gật đầu lia lịa:.
"Tôi sẽ quay về chăm chỉ học tập, yêu cậu nhiều, bye bye!.
Khi dứt lời, cô đã xông ra và chạy đi thật xa.
Triệu Thanh Xuân nhìn bóng lưng như con thỏ điện đó mà.
lắc đầu không nói nên lời.
Cô gái này, kết hôn rồi mà tính nết vẫn vậy, thì sau này sao có thể ổn được chứ!.
Cô cất giọng nhắc nhở: “Nhớ lấy, phải chăm chỉ học hành nhé!”
Nghe giọng nói quan tâm từ phía sau truyền đến, trong lòng Ôn Thục Nhi ấm áp, khóe miệng cong lên nụ cười.
Nhưng cô không ngoảnh lại, chỉ vẫy tay chào tạm biệt rồi nhanh chóng biến mất khỏi hành lang.
Ôn Thục Nhi vừa cắt đuôi vệ sĩ, liền bước vào quán Internet, đội một chiếc mũ bóng chày, Lê Việt Bách vừa hay cũng mới tới.
Bọn họ tìm một khu ít người rồi ngồi xuống, Lê Việt Bách vui vẻ cười đùa: "Ô, đại ca, hôm nay đến nhanh như vậy, vệ sĩ không theo dõi cậu sao?".
Ôn Thục Nhi nở nụ cười nhưng trong lòng vẫn nghiêm túc:.
"Bớt nói nhảm đi, đi vào chuyện chính" Từ sau khi có tin cô và Hoắc Kiến Phong có thể sẽ ly hôn, vệ sĩ vẫn đi theo, nhưng rõ ràng đã bỏ bê hơn nhiều.
Cô hầu như không cần suy nghĩ, chỉ cần chạy vài bước, là cô.
có thể dễ dàng thoát khỏi bọn họ.
Lê Việt Bách nhún vai, liếc xéo.
Ôn Thục Nhi lấy USB trong túi xách ra, đưa cho anh ta: "Đây là những bức ảnh đồ cổ của nhà họ Hoắc, bị nghi ngờ là làm đồ giả để chiếm đoạt tài sản.
Giúp tôi điều tra chi tiết về những món đồ cổ này, tôi muốn biết quá trình giao dịch và cả những món đồ thật của chúng bây giờ đang ở đâu?".
Lê Việt Bách nhìn dòng chữ 128G trên chiếc USB, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hãi: "Đại ca, cậu thật sự muốn khiến