Phòng khách của nhà chính.
Mọi người vào chỗ ngồi.
Ngoại trừ Hoắc Vân Hạo và Hoắc Kiến Phong, những người khác đều ở đó.
Khi dì Mẫn đỡ bà cụ ngồi xuống, Hoắc Phương Nam lập tức đứng dậy cúi đầu nói: "Mẹ, con xin lỗi! Đều tại con không tốt, hại gia đình tổn thất nặng nề.
Con nhất định sẽ tìm cách bù đắp những thứ đó".
"Nghĩ cách bù đắp? Bù đắp thế nào, dán lại cũng không đáng đồng tiền nữa rồi."
Bà cụ Hoắc nắm chặt đầu gậy với giọng không hài lòng: "Mẹ.
đã nhắc các con từ lâu là đừng quá u mê đầu tư vào những thứ đó.
Chúng quả thực có chút không gian để tăng giá tri, nhưng chúng không phải là những thứ đồ cần thiết của cuộc sống, hệ số rủi ro và tính lưu thông đều quá kém."
Hoắc Phương Nam cúi đầu không dám động đậy: "Đúng, đúng.
Mẹ, mẹ dạy dỗ rất đúng, con trai mẹ cũng biết lỗi rồi."
Ôn Thục Nhi vội vàng đi vào phòng khách, vừa lúc nghe được đối thoại của hai người.
Nhìn thấy ở đó nhiều người như vậy, Ôn Thục Nhi vội vàng thu lại động tác của mình, không kịp chào mọi người, trực tiếp hỏi: "Ở nhà đã xảy ra chuyện gì?".
Hoắc Phương Nam đứng hình.
Vũ Tuyết Như và Hoắc Nhân Nghĩa liếc nhìn cô, và không nói gì.
Hoắc Tuấn Tú miền cưỡng nặn ra một nụ cười bình thản, giải thích, Đồ cổ của bố, hôm nay đều người ta làm hỏng hết rồi.
"Cái gì?" Ôn Thục Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt.
Camera giám sát 360 ° không góc chết, kính chống đạn, cảm biến hồng ngoại, làm sao có thể dễ dàng bị người ta phá hủy toàn bộ?.
Cô nhìn lướt qua vẻ mặt nặng nề của mọi người, biết Hoắc Tuấn Tú nhất định không phải đang nói đùa, liền hỏi: "Nghiêm trọng như vậy sao? Em có thể đi xem không?".
Hoắc Nhân Nghĩa chỉ toàn vẻ ghét bỏ: "Cô biết cái gì là đồ cổ không? Có gì đáng để xem".
Trong lòng như lửa đốt, Vũ Tuyết Như lạnh lùng nói: "Phải đấy, hỏng thì cũng hỏng rồi, lẽ nào cô còn có thể biến chúng trở về như lúc đầu sao".
Ôn Thục Nhi rụt rè cúi đầu, mím môi ấm ức.
Bà cụ Hoắc khẽ họ một tiếng: "Các người có thái độ gì vậy? Thục Nhi cũng là quan tâm đến gia đình.
Tuấn Tú, cháu đưa con bé qua xem thử đi."
"Vâng, thưa bà nội”
Hoắc Tuấn Tú cung kính đáp.
Anh đứng dậy ân cần nói với Ôn Thục Nhi: "Em dâu, đi theq anh."
Với chiều cao 1,9 mét, ngay cả khi chỉ đứng mà không nói chuyện, cũng cho người ta cảm giác áp bức vô hình.
"Bà nội, vậy cháu qua đó xem đây."
On Thục Nhi nói xong liền ngoan ngoãn gật đầu với những người khác rồi mới bước từng bước nhỏ đi theo.
Tây Uyển là ngôi nhà gần nhất với ngôi nhà chính trong toàn bộ trang viên.
Không bao lâu sau, Ôn Thục Nhi đã cùng Hoắc Tuấn Tú đến phòng sách của Tây Uyển.
Khoảnh khắc Hoắc Tuấn Tú đẩy cửa ra, cả người Ôn Thục Nhi vẫn sững sờ, mặc dù là đã chuẩn bị xong tâm lý.
Một cảm giác ớn lạnh lan dọc từ lòng bàn chân đến tứ chi.
Viện bảo tàng thu nhỏ khiến người khác trầm trồ, lúc này chỉ toàn là những mảnh vụn nát dưới đất.
Mảnh sứ vỡ, tranh nát, còn cả kính vỡ của quầy trưng bày...
Không chỉ là đồ cổ bộ, thậm chí không một món đồ nội thất nào trong phòng hoàn chỉnh.
Cả căn phòng đã hoàn toàn biến thành một bãi rác khổng lồ.
Trong không khí tràn ngập một mùi kỳ lạ và nhức mũi.
Ôn Thục Nhi ngơ ngác nhìn nó, trong lòng ớn lạnh.
Cô vừa mới bắt đầu cuộc điều tra, mà mọi chuyện đã trở nên như thế này, lẽ nào là đánh rắn động cỏ rồi ư?.
Cô buộc mình phải bình tĩnh lại và xúc động nói: "Thảo nào bà nội lại giận dữ như vậy, chắc bố nhất định cũng rất đau khổ nhỉ!".
Cô quay sang Hoắc Tuấn Tú, nghi hoặc hỏi: "Anh cả, đây là chuyện xảy ra khi nào vậy? Trong nhà nhiều camera giám sát như vậy, đã tìm ra