Ôn Thục Nhi xách bình giữ nhiệt vui vẻ đi ra ngoài, nhưng chỉ thấy một mình Ngô Đức Cường.
"Chào buổi sáng, cô ba!" Ngô Đức Cường nhìn thấy Ôn Thục.
Nhi, lập tức cung kính nói: “Cậu ba kêu tôi quay về lấy thuốc.
Vẻ vui mừng trên mặt Ôn Thục Nhi ngưng tụ, trong mắt hiện lên sự hụt hẫng rõ ràng: "Kiến Phong không muốn gặp tôi sao?".
“Đương nhiên là không phải”
Sau khi bắt gặp biểu cảm của cô, Ngô Đức Cường nhanh chóng giải thích: “Cậu ba cảm thấy nơi đó khá hẻo lánh, cậu ấy nói rằng cô phải đến lớp và học những chuyện ở nhà, vì vậy không muốn cô mệt mỏi như thế, nên mới bảo tôi quay về lấy."
"Thật sao?" Ôn Thục Nhi hai mắt sáng lên, trên má ửng hồng: “Kiến Phong thật sự nói như vậy?.
Ngô Đức Cường chân thành gật đầu.
Trên mặt Ôn Thục Nhi lập tức nở nụ cười: "Vậy cuối tuần không phải đi học, tôi có thể đưa tới đó được không?".
Ngô Đức Cường cười: "Đương nhiên có thể chứ! Chỉ cần cô muốn qua đó, bất cứ lúc nào cũng đều có thể.
Chỉ là ngày thường chạy đi chạy lại, sẽ vất vả.
Ôn Thục Nhi mím môi cười, trong lòng như ăn kẹo, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Cô đưa bình giữ nhiệt cho Ngô Đức Cường, nghiêm túc nói: "Vậy thì được thôi! Lúc bình thường làm phiền anh tới lấy, cuối tuần tôi sẽ tự mang đi."
"Được, vất vả cho cô ba rồi."
Ngô Đức Cường cầm lấy bình giữ nhiệt, nghĩ ngợi rồi nói:.
"Cô ba, hôm nay không có kẹo sao?".
Ôn Thục Nhi giật mình, nụ cười bỗng trở nên ngọt ngào hơn.
"Đương nhiên là có.”
Cô vội vàng lấy trong túi ra một viên kẹo, đưa cho Ngô Đức Cường.
Có một và chỉ một viên kẹo, tỏa sáng lấp lánh trên tay anh ta.
Ngô Đức Cường nhìn, đột nhiên cảm thấy thiệt thòi cho tên FA như mình.
Hóa ra, đây là thứ chỉ có cậu ba mới được!.
Cô ba thân thiện dễ gần như vậy, lại không nỡ cho người đưa thuốc như anh ta một chiếc.
Hầy, đẳng lòng ghê!.
Biệt thự ngoại ô phía Đông, phòng ngủ cho khách.
Vào cuối buổi trưa.
Hắc Diệm ghim lại mũi kim cuối cùng vào đai kim, quay lưng lại với Hoắc Kiến Phong và đề nghị: "Anh Hoắc, việc điều trị của anh đã đạt được kết quả ban đầu.
Thể chất hiện tại của anh đã được cải thiện.
Nếu anh tập luyện phục hồi thêm một chút, sự phục hồi thể chất của anh chắc là sẽ càng nhanh hơn."
Ngô Đức Cường đỡ Hoắc Kiến Phong lên xe lăn, sốt sắng nói: "Anh Hắc, ý anh là, cậu ba của chúng tôi đã có thể bắt đầu một đợt điều trị mới rồi ư? Cần những phương pháp điều trị phục hồi chức năng nào? Có cần bổ sung thêm thiết bị gì không?".
Hắc Diệm thu dọn hộp thuốc, kiên định nhìn hai người: "Hiện tại tạm thời không cần thiết bị.
Chủ yếu là anh Hoắc ngồi quá lâu, cần cố gắng dùng ý thức để điều khiển cơ xương ở hai chân, cả về tâm lý lẫn thể chất, phải đồng thời kết nối lại".
Dứt lời, anh ta gật đầu với hai người bọn họ, rồi xoay người rời đi.
Ngô Đức Cường vội vàng đi theo, lễ phép tiến Hắc Diệm ra cửa.
Bên ngoài cửa trượt sát sàn của phòng ngủ dành cho khách.
là một khu vườn nhỏ.
Bên ngoài cùng, là bãi cỏ và bồn hoa của biệt thự.
Ánh nắng hôm nay rất chói chang, chiếu rọi sức sống tràn trề của cả khu vườn.
Làn gió ấm áo mang theo hương hoa không tên.
Hoắc Kiến Phong nhìn phong cảnh bên ngoài, bất giác đưa tay vuốt ve đùi và đầu gối, trong lòng chợt lóe lên một cảm xúc phức tạp.
Quả thực, như Hắc Diệm nói, vì bị bệnh quá lâu, nên dường như anh đã quên mất rằng cơ thể mình vẫn sở hữu một phần kỹ năng đó.
Không có hy vọng, thì sẽ không có thất vọng.
Lần này, mình có thể thực sự khôi phục như trước đây sao?.
Mãi lâu sau.
Hoắc Kiến Phong mím môi, hít sâu một hơi, chống tay lên tay vịn xe lăn, cố gắng nâng toàn bộ thân trên lên.