Anh ta dừng lại, đợi cho đến khi Hoắc Tuấn Tú gật gật đầu, mới nói tiếp: “Chúng tôi đã mời các chuyên gia nghiên cứu nhiều lần về trường hợp của Cô Tống, đặc biệt là chụp CT và MRI não của cô ấy, và phát hiện ra vấn đề chính là lúc thần y Cao Đức Trọng châm cứu cho cô ấy để loại bỏ vết máu tụ, đã châm thêm một cây kim vào một huyệt đạo rất ít khi sử dụng so với liệu trình chữa trị thông thường.
Do đó, chúng tôi nghi ngờ nguyên nhân khiến cô Tống bị mù có thể là do chiếc kim châm thêm vào đó”
"Anh nói xằng bậy”
Ngô Đức Cường không cần nghĩ ngợi, lập tức vặn lại: "Y thuật của thần y cao siêu như vậy, không thể châm cứu linh tinh cho bệnh nhân được.”
"Hơn nữa, ông ấy và cô Tổng không hề quen biết nhau.
Nếu không phải chúng tôi ra mặt, thì các anh hoàn toàn không thể mời được ông ấy.
Tại sao ông ấy lại phải châm thêm kim cho cô Tổng? Cậu ba của chúng tôi vẫn luôn tiếp nhận sự chữa trị của thần y, mới điều trị vài ngày đã thấy một sự cải thiện đáng chú ý.
Có phải là các anh không tìm được phương pháp điều trị tốt, cho nên đẩy hết trách nhiệm cho thần y của chúng tôi không?".
Nghiễm nhiên, sau khi nhìn thấy hiệu quả điều trị của Hoắc Kiến Phong, Ngô Đức Cường đã xếp vị thần y vào phạm vi người của bên mình.
Bác sĩ Lê sững sờ vài giây rồi nhanh chóng xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Chúng tôi thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra nên chỉ là suy đoán, không hề khẳng định rằng việc chữa trị của thần y có vấn đề".
Ngô Đức Cường khẽ khịt mũi, "Nếu đã không chắc chắn, thì làm phiền anh trở về để tiếp tục kiểm tra rõ ràng.
Sau khi xác định nguyên nhân chắc chắn rồi hẳng nói tiếp."
“Vâng, vậy tôi sẽ kiểm tra lại."
Bác sĩ Lê gật đầu liên tục: “Xin lỗi, đã làm phiền rồi."
Anh ta nói xong, chưa đợi Hoắc Kiến Phong và Ngô Đức Cường lên tiếng thì đã nhanh chóng xoay người chuồn đi.
“Tất cả đều là xằng bậy!”
Ngô Đức Cường nhìn chằm chằm bóng lưng của bác sĩ Lê, oán trách một cách khó chịu.
Anh ta cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Kiến.
Phong.
Trong lòng anh ta cảm thấy ớn lạnh, không đợi người đàn ông ra lệnh, anh ta nhanh chóng rút điện thoại ra: "Đã hiểu, tôi sẽ gọi điện hỏi anh Hắc Diệm xem rốt cuộc là có chuyện gì."
Ngô Đức Cường nói xong liền nhanh chóng cầm điện thoại đi xa vài bước rồi bấm số điện thoại của Hắc Diệm.
Hoắc Kiến Phong nhớ lại lời nói của bác sĩ Lê và Ngô Đức Cường, lại đưa tay sờ lên đôi chân của mình.
"Cậu ba, đã biết rồi."
Ngô Đức Cường nhanh chóng quay lại, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn: "Trợ lý Hắc Diệm nói, thần y quả thực có bổ sung thêm một mũi kim so với phương pháp điều trị thông thường.
Nhưng chính xác là bởi vì mũi kim được thêm vào này, cô Tống mới có thể tỉnh lại nhanh như vậy.
Nếu không, cô ấy có lẽ đã hôn mê trong bệnh viện thêm vài ngày nữa! Mắt cô Tống không thể nhìn thấy vì chỗ tụ máu trong não đã đè lên dây thần kinh thị giác và hoàn toàn không có liên quan gì tới mũi kim bổ sung này".
Anh ta dừng lại và kết luận: "Tóm lại, chính là cô Tống có tỉnh hay không, thì thật ra mắt cô ấy cũng không thể nhìn thấy gì.
Chỉ vì cô ấy đã tỉnh lại nên mọi người lầm tưởng đó là tác dụng phụ của mũi kim thêm vào đó thôi."
Hoắc Kiến Phong nhìn Ngô Đức Cường, trong mắt lóe lên một vẻ lạnh lùng: "Cậu tin tưởng thần y như vậy sao?".
Ngô Đức Cường bất giác chột dạ, nhưng lập tức, anh ta đã trở nên kiên định: "Đúng vậy, bà cụ rất tin tưởng thần y, cô ba cũng tin tưởng thần y, cho nên thuộc hạ cũng tin tưởng.
Và sự thật đã chứng minh, việc ông ấy chữa trị chân cho cậu, quả nhiên là đã có hiệu quả.
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong chìm xuống, không nói gì nữa.
Không ai để ý rằng cửa phòng ngủ