Bà cụ Hoắc ngây ra, khiển trách: "Trẻ con trẻ cái không được nói nhảm".
Trong lòng bà cụ, đây rõ ràng là vẫn còn coi mình là cháu chắt mà!.
Hoắc Vân Hạo càng tự tin hơn, lập tức thêm mắm thêm muối vào và kể một lượt cho mọi người biết chuyện Ôn Thục Nhi đã gài bẫy Ôn Thanh Tuấn như thế nào và đã đến nhà họ Ôn để đòi cổ phần như thế nào.
Nói xong, anh ta thuyết phục: "Bà cố nội, chú cả, mọi người đều rất có mắt nhìn người.
Mọi người hãy nghĩ kỹ đi, ngoài miệng thì nói là bị ức hiếp, cũng chỉ muốn bảo vệ chính mình, nhưng ngay cả thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần còn trực tiếp mang tới tận cửa nhà, phải mưu mô thế nào mới làm được điều này chứ!".
Hoắc Tuấn Tú nheo đôi mắt đào hoa lại, cũng không tiếp lời mà đi thẳng tới chỗ bà cụ: “Bà nội, cháu thấy vừa rồi em dâu khóc rất đau lòng, hơn nữa Vân Hạo còn nói tới chuyện Kiến Phong dọn ra ngoài, vẫn nên để cháu đi xem thử xem sao!".
Bà cụ Hoặc định thần lại, vội xua tay: "Đi đi, mau đi!".
Nỗi tức giận trong lòng Hoắc Vân Hạo lại bùng lên, giận dữ nói: "Bà cố nội, chú cả, mọi người có nghe cháu nói không vậy!" Hoắc Tuấn Tú hoàn toàn không bận tâm tới anh ta, xoay người chạy ra ngoài.
Hoắc Vân Hạo nhìn bóng lưng quyết đoán của anh ta, trong mắt bộc phát ra nỗi căm hận thấu xương.
Ôn Thục Nhi này quả nhiên là một con yêu quái biết mê hoặc lòng người!.
Bây giờ ngay cả chủ cả lý trí và công bằng nhất cũng đứng về phía cô ta, vậy thì kế hoạch về nhà của mình, toàn bộ đều đã kết thúc!.
Hoắc Vân Hạo nghiến răng nghiến lợi quay đầu nói với bà cụ: "Bà cố nội, cháu đã thề độc rồi, bà thật sự không hề tin tưởng chút nào sao? Mọi người như vậy, có phải thật sự muốn cháu chết để chứng minh không?".
Bà cụ Hoắc nghe thấy giọng điệu anh ta lạc cả đi, cũng cảm thấy thương xót, giọng nói nghiêm nghị và bất lực: "Vân Hạo, không phải bà không tin cháu đâu.
Cho dù những gì cháu nói là thật, con bé vẫn luôn diễn kịch, thì cũng có liên quan gì tới chúng ta đâu? Chúng ta không thù không oán gì với con bé, con bé có lý do gì để hại nhà họ Hoắc chúng ta chứ? Hơn nữa mục đích ban đầu của chúng ta khi rước con bé về đây chính là để xung hỉ cho Kiến Phong.
Bây giờ sức khỏe của Kiến Phong đã tốt hơn, vậy là đủ rồi."
"Bà có nội, bà chỉ cần tốt cho chú ba, còn nhà họ Hoắc chúng ta thể nào cũng được sao?”
Hoắc Vân Hạo nhìn chằm chằm bà cụ, trong ánh mắt có vẻ lạnh lùng.
Dì Mẫn thấy vậy sốt sắng, ho nhẹ một tiếng rồi xen vào: "Cậu Vân Hạo, bà cụ mệt rồi.
Hôm nay cậu nói nhiều như vậy, chắc cũng mệt rồi.
Chi bằng, cậu về trước đi, có lời gì thì để sau hẵng nói?".
Bà cụ là người có quyền uy tuyệt đối trong ngôi nhà này, và không ai có thể xúc phạm.
Hoắc Vân Hạo nhận ra mình đã quá lời, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, sắc mặt ửng đỏ xấu hổ: "Vậy, vậy thì cháu về trước đây.
Bà cố nội, xin bà hãy nghĩ kỹ về lời của cháu".
Anh ta cúi chào bà cụ rồi bước nhanh đi.
Dì Mẫn nhìn bóng lưng của anh ta biến mất hoàn toàn, mới miêu tả từng vẻ mặt vừa rồi của anh ta với bà cụ: "Bà ơi, cậu Vân Hạo bây giờ có lẽ không còn gần gũi với bà và gia đình này như trước nữa rồi."
Bà cụ Hoắc dựa vào lưng ghế sô pha, thở dài nói: "Nếu có thể dạy được thì dạy, thực sự không dạy được, thì chỉ có thể coi như là nhà họ Hoắc lại nuôi thêm một người nhàn rồi."
"Vâng."
DÌ Mẫn cúi đầu, đã hiểu lời bà.
Nam Uyển.
Ôn Thục Nhi vừa vào cửa đã lên thẳng phòng ngủ trên lầu.
Cô khóa cửa lại, vội lau nước mắt trên mặt, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số của Lê Việt Bách.
"Trần