Ôn Thục Nhi lau nước mắt, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu: "Anh cả, anh đang nói cái gì vậy? Em hoàn toàn không hiểu được!".
“Hừ”
Hoắc Tuấn Tú khẽ cười thành tiếng: "Trong cái gia đình này, người hiểu rõ Vân Hạo nhất chính là tôi.
Tuy rằng cậu ta không làm việc tử tế, ham chơi còn không có đầu óc, nhưng chính là vì cậu ta không có đầu óc nên sẽ không nói dối.
Cho nên bắt đầu từ khi cậu ta khăng khăng nói rằng cô là kẻ lừa đảo, tôi dã bắt đầu tìm người để điều tra cô.
Trong lòng Ôn Thục Nhi căng thẳng.
Cô không tiếp lời mà tiếp tục nhìn Hoắc Tuấn Tú bằng ánh mắt mông lung và ngu ngốc.
Suy cho cùng, nhiều người đã điều tra cô trong mấy năm nay, nhưng không ai trong số họ có thể tìm thấy bất cứ điều gì.
Hoắc Tuấn Tú đã đoán trước rằng cô sẽ không dễ dàng thừa nhận, chỉ ngừng lại, rồi anh ta nói tiếp: "Cô từ quê quay lại là để báo thù nhà họ Ôn, lấy lại những gì thuộc về mẹ cô, tức là tất cả những gì thuộc về Ôn Thanh Tuấn bây giờ".
Ánh mắt anh ta dịu dàng, và giọng điệu chắc chắn, không chút do dự nghi ngờ.
Tay cầm điện thoại của Ôn Thục Nhi siết chặt.
Trong chốc lát, cô bỏ điện thoại vào túi, lau nước mắt trên mặt: “Nếu anh cả biết mục tiêu của em là nhắm vào nhà họ Ôn, thì nên biết em chỉ muốn dựa vào thân phận cô ba để khiến bọn họ kiêng dè em mà thôi.
Em thực sự không có ác ý với nhà họ Hoắc".
"Đặc biệt là, bây giờ em biết anh cả nắm chắc quyền thừa kế nhà họ Hoắc, em càng không thể có suy nghĩ sai trái.
Anh cả,.
chúng ta cứ coi như là chưa có chuyện gì xảy ra, nước sông không phạm nước giếng, được không?".
"Hahaha...'.
Hoắc Tuấn Tú nhếch môi cười lớn, giọng nói lạnh lùng như ác quỷ địa ngục, khác hẳn vẻ dịu dàng thường ngày.
Anh ta cúi người, ánh mắt chăm chú nhìn Ôn Thục Nhi, gắn từng câu từng chữ: "Nhưng cô, đã phạm tới tôi rồi."
Ôn Thục Nhi rùng mình trong tiềm thức, vừa định nói gì đó, Hoắc Tuấn Tú đã nhéo quai hàm của cô.
Hoắc Tuấn Tú vô cùng thích thú và tận hưởng biểu cảm của cô, chậm rãi nói: "Tôi có hứng thú nhất với những người phụ nữ thông minh."
Giọng điệu mê hoặc, khiến cô bất giác run lẩy bẩy.
Ôn Thục Nhi kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, ngẩng cao đầu đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi lên, "Nhưng tôi xấu như vậy mà!”
Đôi mắt đào hoa của Hoắc Tuấn Tú chớp chớp, đáy mắt hiện lên vẻ quyến rũ, anh ta nhẹ giọng nói: "Không sao, tắt đèn đi, thì đều như nhau cả!".
Khoảng cách có thể cảm nhận cả hơi thở, Ôn Thục Nhi có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh ta, cảm thấy buồn nôn cả về tâm lý và sinh lý: "Nhưng tôi là người của em trai anh, anh không chế tôi bẩn sao? Chắc là anh cũng không thích Kiến Phong đâu nhỉ?".
Thân thể của cô rõ ràng đang run lên, nhưng ánh mắt lại giả bộ kiên định, quả nhiên là rất biết diễn mà! Hoắc Tuấn Tú buông tay ra, bắt đầu cười lớn: "Cô tưởng rằng, tôi thật sự sẽ làm gì có sao?".
Đôi mắt anh ta liếc qua cơ thể mập mạp và xấu xí của cô, với vẻ khinh bỉ rõ ràng.
Ôn Thục Nhi thầm thở phào nhẹ nhõm, xoa cầm lui về phía sau hai bước, rụt rè nói: "Vậy, có phải anh cũng muốn giết tôi để diệt khẩu không?".
Hoắc Tuấn Tú rất hài lòng với biểu cảm của cô, nụ cười trên mặt càng ngày càng rạng rỡ: "Tôi là thương nhân, không phải sát.
thủ.
Tôi muốn cô từ nay về sau, chỉ có thể làm người của tôi, nghe lời tôi, giúp tôi làm mọi chuyện.
Đương nhiên, để trả công, tôi sẽ giúp cô đối phó với nhà họ Ôn.
Cho dù cô muốn tài sản hay tính mạng của họ, tôi đều sẽ giúp cô làm được."
Anh ta nói rất nhẹ nhàng, dường như mạng người chẳng là gì trong mắt anh ta.
Ôn Thục Nhi lạnh sống lưng, thăm dò hỏi: "Nếu tôi không làm được thì sao?".
Đôi mắt híp và đào hoa của Hoắc Tuấn Tú cong lên, lời nói