Nhà chính, phòng khách.
Nguyên bộ ghế sofa da thật phong cách Châu Âu mới được đổi, sáng bóng.
Bà cụ Hoắc nhắm mắt nghỉ ngơi trong lúc xoa bóp trước.
tấm kính sát sàn.
Ôn Thục Nhi ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn phía sau, đôi tay trắng nõn mềm mại nhịp nhàng ấn huyệt trên đỉnh đầu bà cụ.
Bà cụ Hoắc thoải mái thở dài: "Thục Nhi à, cháu đừng bận lòng những điều Vân Hạo nói trước đó.
Thằng bé ghen tị với cháu, nên mới ăn nói linh tinh, biết không?".
“Ừm, bà nội, cháu biết chứ.”
Ôn Thục Nhi cười hì hì: “Thực sự xin lỗi bà nội, lúc đó cháu quá kích động, nên đã làm bà phải lo lắng rồi”
Khóe miệng bà cụ Hoắc cong lên: “Đứa trẻ ngốc nghếch, cháu không có lỗi với bà nội, là bà nội đã làm liên lụy tới cháu".
Bà cụ thở dài: "Hầy, nói đến cùng, là bà nội tuổi đã cao, không quản lý được tốt cho gia đình này, nên đã tạo điều kiện cho bọn họ lợi dụng sơ hở.
Cháu, đã phải chịu khổ thay cho bà rồi.
Dùng lời của những người trẻ như bọn cháu, có phải là anh hùng gánh tội thay không?".
Quả nhiên, trong lòng bà cụ giống như tấm gương sáng!.
Trong lòng Ôn Thục Nhi vừa chua xót vừa ấm áp, ngọt ngào nói: "Bà nội, bà xem, bà còn biết tới những từ ấy! Bà chẳng những không già chút nào, mà bà còn đứng đầu về sự thời thượng! Bà nội, bà quả thực là thần tượng của cháu! Sau này ở tuổi của bà, nếu cháu vẫn được như bà, trong lòng vẫn còn minh mẫn và sáng rõ, vậy thì cháu cũng toại nguyên rồi”
"Hahaha, cái miệng nhỏ nhắn của cháu, lúc nào cũng như rót mật vậy".
Bà cụ Hoắc cười lớn, hàng lông mày đã ủ rũ mấy ngày nay, cuối cùng cũng giãn ra.
Dì Mẫn ở bên cạnh nhìn mà thấy vui trong lòng.
Cô ba tốt như vậy sao có thể là một tai họa?.
Nếu có thể ở lâu bên cạnh bà cụ, thì sẽ còn ân cần hơn những cậu chủ trong nhà.
"Bà cụ, cảnh sát trưởng Phong đến rồi."
Giọng nói điềm tĩnh của Hoắc Minh phá vỡ sự ấm áp của một góc phòng khách.
Bà cụ Hoắc mở mắt ra, Ôn Thục Nhi nhanh chóng thu tay lại, ngồi thẳng lưng, kêu bà cụ ngồi dậy.
Vẻ mặt của dì Mẫn cũng trở nên nghiêm túc.
Dì thay mặt bà cụ nói: "Cảnh sát trưởng Phong, có phải vụ việc có tiến triển không?".
Gương mặt chữ điền của cảnh sát trưởng Phong chỉ toàn là.
vẻ nghiêm nghị, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Chính xác.
Chúng tôi tìm thấy một cuốn nhật ký trong di vật của Trần Nguyên Kỳ, bên trong có ghi lại chi tiết mâu thuẫn giữa bà ta và Tiểu Cao, và cả nỗi lo lắng của bà ta sau khi mưu sát Tiểu Cao.
Suy đoán theo những bằng chứng hiện tại, chắc là bà ta không thể chịu nổi sự cắn rứt lương tâm, sau khi biết sự việc bị bại lộ, bà ta đã chọn cách tự sát”
Ôn Thục Nhi cau mày, nghi ngờ nói: "Nhưng mà, bà ta đã hạ độc vào lọ cao của bà nội! Lúc đó bà ta đã rời khỏi nhà họ Hoắc rồi, làm sao biết được bà nội sẽ đưa lọ cao cho tôi, và tôi sẽ trực tiếp đưa cho Tiểu Cao được?".
Cảnh sát trưởng Phong thẳng thắn nói: "Xin lỗi, bà ta không viết điều này trong nhật ký nên chúng tôi không biết.
Nhưng trong nhật ký, bà ta đã thừa nhận rõ ràng mình chính là kẻ sát nhân đã đầu độc Tiểu Cao.
Dì Mẫn hỏi: "Vậy không phải là có bắt đầu và kết thúc, chỉ là không có quá trình?".
Cảnh sát trưởng Phong gật đầu: "Vâng, có thể nói như vậy.
Nhưng động cơ của vụ giết người trong cuốn nhật ký đã được thành lập, và chuỗi bằng chứng về cơ bản có thể được hình thành."
Bà cụ Hoắc tựa lưng vào ghế, hai mắt xám xịt đảo qua đảo lại, "Chỉ cần nhìn nguyên nhân và kết quả để đưa ra quyết định cho vụ án.
Anh có thấy là qua loa quá không?".
Trần Nguyên Kỳ là người được bà cụ chọn cho Hoắc Kiến Phong.
Lúc đầu bà ta nổi bật so với rất nhiều người nộp đơn, bởi vì tính khí điềm tĩnh chắc chắn và không ganh đua của mình.
Bà cụ Hoắc đến giờ, vẫn còn nhớ dáng vẻ của bà ta trong cuộc phỏng vấn, than thở: "Tính cách của bà ta hiền hòa, không phải là người thích hận thù!".
Đáy mắt Hoắc Minh chìm xuống, anh ta hỏi: "Có khi nào, bà ta là người chịu tội thay cho ai không?".
Khi giọng nói ngừng lại, khung cảnh trở nên im ắng.
Cảnh sát trưởng Phong trầm ngâm một lát, nói: "Quả thực không phải là không có khả năng này.
Bởi vì không biết quá trình cụ thể của vụ án nên có rất nhiều điểm nghi vấn.
Tuy nhiên, thuốc độc Trần Nguyên Kỳ