Ön Thục Nhi lập tức giãy dụa nói: "Anh buông tôi ra! Hoắc Kiến Phong, anh buông ra!".
Người đàn ông không nói gì, anh chỉ nhẹ nhàng đặt đầu vào vai cô, cánh tay anh ôm cô thật chặt như mãi mãi không muốn rời ха.
Một nỗi ưu thương không thể giải thích được lan tỏa xung quanh cô, sự thân thuộc và gần gũi đã mất từ lâu giờ đây lại quấn lấy cô.
Ôn Thục Nhi bị đối phương ép sát vào lồng ngực, cô nghe thấy rõ nhịp tim của anh đập rất mạnh, tự nhiên cô cũng từ từ mà không giãy dụa nữa.
Quầng mắt cô ấy đỏ hoe, đầu mũi chua chát cay xè.
Cô nhắm mắt lại, thầm nghĩ trong lòng: Chỉ ôm thêm một lát, một lát nữa thôi!.
Cảm nhận được người trong tay mình đã an tĩnh lại, Hoắc Kiến Phong thở ra một hơi nặng nề, giọng nghẹn ngào nói: "Thục Nhi, hoan nghênh cô trở về.
Những gì tôi nợ cô, tất cả đều sẽ trả lại cho cô.
Bất kể là sinh mệnh hay là thời gian, tôi cũng sẽ trả lại cho cô tất cả..."
Hơi thở thiêu đốt phả ra bên tai, cơ thể Cơ thể Ôn Thục Nhi bỗng căng cứng, cô đột nhiên trở nên tỉnh táo.
Cô đặt tay lên ngực anh, dùng sức đẩy anh ra.
Hoắc Kiến Phong không nhúc nhích mà càng giữ chặt cô hơn.
Anh cúi người xuống để cắm cô đặt lên vai anh, hận không thể đem cô hòa vào máu thịt của mình thành một.
Dưới chiếc áo sơ mi mỏng manh lộ ra những cơ bắp rắn chắc của người đàn ông.
Ôn Thục Nhi nhắm mắt lại rồi giận dữ căn mạnh vào đó.
Cô dùng hết toàn bộ sức lực, như thể muốn xé một mảng thịt từ trên người anh xuống.
Hoắc Kiến Phong đau đớn, đột nhiên đẩy cô ra, lùi về phía sau nửa bước, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Ôn Thục Nhi lau miệng, đứng trong bóng tối lặng lẽ nhìn anh: "Anh không nợ tôi thứ gì cả cho nên không cần phải trả.
Sau này ngoại trừ chuyện công việc, chúng ta không cần phải gặp lại nhau, tránh việc lỡ như chồng tôi nhìn thấy.
Anh không sợ việc về nhà phải quỳ trên vỏ sầu riêng là việc của anh, nhưng tôi không muốn trở thành một người phụ nữ lắng lơ đâu! " %3D.
Chồng ư?.
Hoắc Kiến Phong sửng sốt.
Cách xưng hô này anh đã nghe cô gọi qua hai lần.
Sau đó cô luôn gọi anh là anh Phong!.
Cô luôn đi theo sau lưng anh hết lần này đến lần khác, mỉm cười gọi anh Phong...
Hai mắt anh híp lại, quai hàm mãnh liệt căng cứng như dao.
Cô có chồng rồi?.
Làm sao cô có thể có chồng chứ?.
Ôn Thục Nhi nhìn vẻ mặt của anh, dưới mắt cô lóe lên một tia xảo quyệt.
Cô không chút do dự mà quay người bước đi.
Đúng vậy, cô không chỉ có một người chồng, mà còn có một cậu con trai nữa.
Tốt hơn hết cô và anh cứ giữ khoảng cách như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.
Cô thuận tay treo áo khoác của anh lên chỗ cửa ra vào, sa đó từng bước từng bước thẳng lưng đi xuống lầu.
Ngay lúc chắc chắn rằng bóng dáng cô đã biến mất khỏi tầm mắt của nh, cô mới đột ngột bước nhanh.
Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại và bắt đầu đi xuống, thần kinh căng thẳng của Ôn Thục Nhi mới thả lỏng một chút.
Cô dựa vào tay vịn thang máy rồi thở ra một hơi dài.
Giây tiếp theo, khuôn mặt tinh xảo của cô hiện lên nụ cười nhàn nhạt, trong đôi mắt trong vắt kia thoáng qua một tia lạnh lẽo chết người: "Hoắc Kiến Phong, tôi đã không còn là đứa nhỏ ngốc nghếch như năm đó nữa rồi.
Sau này nếu anh còn dám làm chuyện như vậy với tôi thì đừng trách tôi ra tay không khách khí!" Đêm lạnh như nước, cơn gió mãnh liệt càng thổi qua càng lớn, khiến vạt áo sơ mi bay phần phật theo.
Nhưng trên sân thượng, người đàn ông đó dường như không hề cảm thấy lạnh.
Anh đứng thẳng người nhìn chằm chằm về hướng cô gái lúc nãy biến mất, giống như một tác phẩm điêu khắc đóng băng.
"Ting."
Chuông báo có email gửi đến rõ ràng vang lên, phá vỡ sự im lặng của màn đêm.
Người đàn ông vẫn không hề nhúc nhích cho đến khi điện thoại reo lên.
Tiếng chuông chói tai, cuồng nhiệt mà reo, giống như kiểu anh không trả lời thì nó cũng sẽ không ngừng.
Hoắc Kiến Phong bình phục lại tinh thần lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên của Ngô Đức Cường nhấp nháy trên đó liền tê dại nhấn nút trả lời.
"Cậu chủ, tôi đã gửi tư liệu đến hộp thư email của cậu rồi.
Bước đầu xác định, chủ tịch của tập đoàn TN
- Ôn Thục Nhi chính là người ấy của cậu chủ đã mất tích năm năm trước."
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Ngô Đức Cường gấp gáp nói: "Tập đoàn TN được thành lập cách đây 3 năm, hướng kinh doanh chính là vắc xin sinh học.
Nhưng họ khác với các công ty vắc xin khác.
Các công ty khác chủ yếu là do nhiều phần tử hợp thành, còn tập đoàn TN chủ yếu là tập trung lực lượng vào chiết xuất sinh học.". ngôn tình ngược
"Các kháng thể sinh học mà họ chiết xuất từ các cây thuốc trong rừng khác nhau không chỉ ít gây hại cho cơ thể con người mà còn rất dễ hấp thụ, có thể giảm