Trong phòng ở khách sạn.
Vân Thiên đã ngủ say trên chiếc giường nhỏ, hơi thở đều đều, cánh tay trắng nõn mềm mại của nó đè ra bên ngoài chăn bông.
Nó còn cố ý để sáng một chiếc đèn cho cô.
Ánh sáng màu vàng cam ấm áp chiếu vào vầng trán mịn màng và khuôn mặt ửng đỏ của nó, trái tim Ôn Thục Nhi ngay lập tức tan chảy.
Cô nhẹ nhàng bước đến, đặt tay của đứa nhỏ vào trong chăn bông rồi lại vuốt nhẹ mái tóc mềm trên đầu nó.
Những đường nét giống nhau cùng bản thu nhỏ ngũ quan này, nó và anh thực sự quá giống nhau.
Trước khi sự việc kết thúc, cô tuyệt đối không thể để bọn họ gặp nhau.
Nghĩ đến đây, tay Ôn Thục Nhi siết chặt hơn.
"Nước, nước.."
Trên chiếc giường lớn vang lên giọng nói mơ hồ của Hồng Liệt, anh khó chịu vặn vẹo người, đôi lông mày tuấn tú cau lại.
Ôn Thục Nhi đứng dậy, cô rót một cốc nước ấm đưa qua cho anh ta.
Một tay cô cầm ly nước, tay kia nâng đầu Hồng Liệt lên rồi từ từ đưa nước lên miệng anh.
Dòng nước mát lạnh đi vào cổ họng lập tức làm dịu cơn khát khô cháy.
%3D Hồng Liệt nhướng mày, có chút tỉnh táo: "Cám ơn."
Anh ta gối lên tay Ôn Thục Nhi rồi nheo mắt cười vui vẻ.
Ôn Thục Nhi thuận thế đặt cái ly xuống bàn, giọng ấm áp nói: "Khách sáo, anh nghỉ ngơi đi."
Cô quay người bỏ đi, nhưng anh ta đã nắm tay cô lại.
"Thục Nhi, anh thích ở đây.
Phong cảnh ở đây rất đẹp, con người cũng rất ấm áp và đồ ăn cũng rất ngon.
Đương nhiên, anh càng thích gia đình và bạn bè của em hơn."
Hồng Liệt nhìn cô với một nụ cười chân thành.
Ôn Thục Nhi nhướng mày, giả bộ tức giận: "Này, anh Tuấn à, hình như chúng ta quay lại là để làm việc, không phải là nghỉ mát đâu!" "Anh biết, anh biết."
Hồng Liệt buông tay ra, thoải mái duỗi eo một cái: “Nhưng sau này chúng ta có thể thường xuyên trở lại mà! Tay Ôn Thục Nhi cứng đờ, im lặng một lát, cô khẽ nói: "Ngủ sớm đi! Em còn có ít công việc phải giải quyết."
Hồng Liệt dụi dụi mắt nhìn thời gian trên TV ở trên tường, đau lòng đến cau mày nói: "Đã muộn lắm rồi, để ngày mai hằng xử lý không được sao?".
Ôn Thục Nhi lắc đầu: "Chỉ một lúc thôi, không lâu đâu, anh ngủ trước đi!".
Thực sự rất muốn ép cô ấy đi ngủ! Nhưng làm việc trong ngành y là ước mơ của cô ấy!.
Hồng Liệt do dự một chút, nhưng vẫn thỏa hiệp: "Được rồi! Vậy thì em phải hứa nhanh chóng hoàn thành càng sớm càng tốt rồi sớm đi ngủ.
Ôn Thục Nhi trịnh trọng gật đầu: "Vâng.
Em hứa, xong việc sẽ lập tức đi ngủ.
Cô đáp ứng nhanh như vậy, trong lòng anh ta luôn cảm thấy có chút lo lắng!.
Hồng Liệt còn muốn nói gì đó, Ôn Thục Nhi đã lên tiếng trước: "Đúng rồi, em đã sắp xếp nhà cửa ổn thỏa cả rồi.
Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ không cần ở khách sạn nữa rồi."
Bọn họ ở đây sẽ có nhà riêng thuộc về chính mình sao?.
Hồng Liệt ánh mắt lóe lên, trong lòng có chút chờ mong: "Được, chỗ này là địa bàn của em, đều nghe theo em hết."
Anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, khóe miệng bất giác nhếch.
Ôn Thục Nhi bước ra khỏi phòng, không kiềm được mà quay lại lên.
nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang năm ngủ trên giường của hai người.
Khóe miệng khẽ cô khẽ giật, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng khách, Ôn Thục Nhi ngồi xuống và bật máy tính một cách thuần thục.
Trên trang đó là thông tin được gửi bởi trợ lý Ada về Quyền sở hữu đại lý của tập đoàn TN và Hoắc Kiến.
Những cái tên quen thuộc liên tục đập vào mắt cô, giống như một viên đá ném xuống mặt hồ, từng tầng từng lớp gợn sóng.
Hồi ức và hiện thực quấn quít lại với nhau, Ôn Thục Nhi nhíu mày mệt mỏi.
Cô đứng dậy rồi đi đến phía cánh cửa kính trượt của ban công, đẩy nó ra.
Làn gió đêm mát mẻ xộc thẳng vào mặt khiến cô vô thức khoanh tay và co vai lại, cảnh tượng Hoắc Kiến Phong đang đưa áo khoác lên vai cô hiện lên trước mắt.
Thời gian dường như có sự ưu ái đặc biệt với người đàn ông này.
Năm năm trôi qua, khuôn mặt tuấn tú của anh không những không hề xuất hiện dấu vết của thời gian, ngược lại càng thêm trầm ổn và sắc sảo.
Anh bây giờ so với lúc còn ngồi trên xe lăn càng có khí chất và càng uy phong hơn.
Sao lại nghĩ về anh ấy rồi?.
Nhận ra mình bị phân tâm, Ôn Thục Nhi cáu kỉnh lắc lắc đầu, cô nhanh chóng xua đuổi hình bóng đó ra khỏi tâm trí.
Đã lâu lắm rồi cô mới không giữ được bình tĩnh như thế này.
Ôn Thục Nhi nắm lấy lan can ban công.
Lẽ nào quay lại đây thực sự là sai rồi sao?.
Hay là cô chưa sẵn sàng đối mặt với anh?.
Lan can lạnh lẽo cứng đờ, tim cô hơi cứng lại một chút.
Không, không hẳn là như vậy.
Cô chỉ là vừa thay đổi môi trường cộng thêm không được nghỉ ngơi đầy đủ nên mới nhất thời không kiềm chế được cảm xúc của bản thân.
Chỉ cần cố gắng nhanh chóng thích nghi, dùng hết tâm tư sức lực cho công việc thì chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ đến đây, Ôn Thục Nhi hít sâu một hơi rồi lại chậm rãi thở ra.
Sau ba lần liên tiếp như vậy, cô cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lát nữa lại ngủ một giấc thật ngon thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa cả.
Cô quay lại phòng khách tắt máy tính, trùm chăn nằm xuống số pha.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng đang chiếu rọi xuống, lẻ tẻ vài ngôi sao.
Ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày tươi sáng và hoàn toàn mới lạ.
Ôn Thục Nhi nghĩ vậy rồi từ từ nhắm mắt lại....
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Ngô Đức Cường đẩy cửa văn phòng chủ tịch ra bỗng giật mình vì bầu không khí buồn tẻ bên trong.
Trong phòng không có ánh sáng,