Hoắc Kiến Phong nghiêng đầu nhìn trong ánh mắt sáng lên rực rỡ: “Buổi sáng hay buổi chiều? Mấy giờ?.
Tốc độ nói mang đầy háo hức, có vài phần mong chờ.
Ngô Đức Cường bình tĩnh nói: “3 giờ chiều."
Hoắc Kiến phong giơ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ: "Tốt lắm, vẫn còn thời gian.
Thông báo cho tất cả nhân sự liên quan chuẩn bị tốt.
Buổi chiều họp không được phép sai sót."
"Hiểu rồi ạ!".
Ngô Đức Cường thận trọng gật đầu, tiện tay đẩy chiếc túi anh ta đã chuẩn bị đến chỗ người đàn ông trước mặt, nói: “Cậu ba, để tôi giúp anh chuẩn bị trang phục Hoắc Kiến Phong nhíu mày nhìn Ngô Đức Cường một cái.
Anh cầm túi lên, thấy chỉ có hai bộ quần áo, ánh mắt lại trùng xuống: "Đây là? Chỉ có hai bộ thôi à?" "À".
Ngô Đức Cường giật mình, trong lòng nghĩ: "Hai bộ còn chưa đủ sao? Cậu cũng chỉ chọn mặc một bộ chứ mấy? Hơn nữa, một người chỉ mặc một bộ.
Hai bộ này đều thân thiện với môi trường và tiết kiệm năng lượng."
Đức Cường chưa kịp giải thích, Kiến Phong liền ném quần áo vào trong túi, ra lệnh: "Thôi bỏ đi, vẫn còn thời gian, anh cùng tôi đi trung tâm thương mại."
Vừa đứng dậy, ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt trên người, khó chịu cau mày: "Về nhà tắm rửa một lần nữa đi, tiện thể lấy một thứ này.
Khi lời nói phát ra, anh đã đứng thẳng dậy và bước ra ngoài, bình tĩnh và hăng hái.
Ngô Đức Cường sững sờ nhìn bóng lưng của người đàn ông này, thật lâu sau mới hoàn hồn lại.
Qua nhiên tam phu nhân mới là liều thuốc của cậu chủ.
Anh vui mừng trong lòng khôn xiết, vội vàng chạy đuổi theo.
Tại biệt thự Nam Giao.
Sau buổi trưa.
Tổng Phi Phi ngồi dưới chiếc dù che nắng ở vườn sau, nhàn nhã lật xem những tạp chí thời trang mới nhất.
Trên chiếc bàn nhỏ kiểu châu Âu màu trắng, ly trà Earl Grey đang bốc khói nóng hồi.
Thím Quế đưa một cô gái mặc trang phục chuyên nghiệp băng qua con đường hoa và kính cẩn nói: "Cô Phi Phi, cô Trần Minh Thư đến rồi."
Trần Minh Thư là bạn thân nhất của Tống Phi Phi khi cô học ở trường Cẩm Thành.
Sau khi Tống Phi Phi hồi phục trí nhớ, cô dân liên lạc được với các bạn học cũ.
“Thư à, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy?".
Tống Phi Phi quay đầu lại, với một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt.
Trần Minh Thư liếc nhìn bộ dạng thoải mái của cô, nhíu mày nói: "Còn không phải là đến tìm cậu."
Thím Quế lập tức đi khỏi để họ tự nhiên trò chuyện.
"Mình á?".
Tống Phi Phi khó hiểu, đứng dậy mời cô vào chỗ ngồi: "Mình không phải vẫn đang tốt sao? Cậu cứ phải qua nhìn một cái rồi mới yên tâm à?" "Mình chỉ biết là cậu cái gì cũng không biết thôi."
Trần Minh Thư bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu cái gì cũng tốt, xinh đẹp, thùy mị, hào phóng, thực sự là cô gái rất đơn thuần."
Tống Phi Phi cau mày, vội thanh minh: "Thư à, cậu đang nói gì thế.
Mình nghe chẳng hiểu gì cả?”
Trần Minh Thư nhìn quanh bốn phía, khẽ nói: “Cô ta quay lại rồi.
Vợ cũ đã chết của Hoắc Kiến Phong trở về rồi."
Phi Phi giật mình, nghiêm giọng: "Minh Thư, người ta đã chết rồi.
Trò đùa này chẳng vui chút nào đâu."
"Ai đang nói đùa với cậu, mình rất nghiêm túc."
Trần Minh Thư nghiêm túc rút điện thoại di dộng ra, lướt tin tức đưa cho cô xem: "Thấy chưa, chính là người phụ nữ này, anh Phong nhà cậu đã xác nhận rồi.
Người này là Ôn Thục Nhi của 5 năm trước và bây giờ là chủ tịch của tập đoàn TN: Thục Nhi”
Xinh đẹp trắng nõn, đôi môi đỏ rực, đôi mắt thủy chung lạnh lùng, ngạo nghề, cho dù cô ta đối đầu với Hoắc Kiến Phong khí thế bao nhiêu cũng không thua kém.
Tống Phi Phi kinh ngạc nhìn tấm ảnh: “Cậu xác định đây chính là Ôn Thục Nhi đã chết 5 năm trước.
Năm đó rõ ràng trông cô ta vừa đen vừa xấu cơ mà.”
“5 năm trước là 5 năm trước.
Bây giờ là bây giờ.
Bây giờ kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ tiên tiến, đừng nói là trắng trẻo, xinh đẹp, đến cả phẫu thuật thay đổi khuôn mặt cũng còn được nữa ấy."
Tổng Phi Phi vẫn không thể tin được: "Nếu cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ thì sao anh Phong liếc mắt một cái có thể nhận ra ngay”
Trần Minh Thư cứng họng: “Cậu ơi, mình làm sao mà biết được? Vấn đề này không phải cậu nên đi hỏi anh Phong nhà cậu sao? Với lại các cậu sao thế, ở cùng nhau nhiều năm như vậy rồi mà kết cục chưa kết hôn là sao?" vẫn.
Tổng Phi Phi mí mắt cụp xuống và vô thức siết chặt tay vịn của chiếc ghế sắt: "Trong những năm này, anh Phong đã dành hết sự tập trung cho công việc.
Thời gian và công việc anh ấy đã mất vì bệnh tật, cũng như công sức của anh ấy, hai năm trước diệt trừ những kẻ lớn nhỏ trong bè phái nhà họ Hoắc.
Họ đã dùng rất nhiều biện pháp, tuy rằng thu được kết quả rõ ràng, nhưng hành vi kiên quyết của anh ấy cùng với thái độ mất hết nhân tính đã làm phật lòng không ít người.
Mấy năm nay công ty phát triển thuận lợi mọi bề, nhưng trên thực tế, anh ta đang phô trương, cũng là đang đấu tranh gay gắt với mấy người đó ".
Trần Minh Thư nhíu mày: %3D "Nhìn chuyện này, đều là chính miệng anh ta kể với cậu."
Tổng Phi Phi lắc đầu: "Sao anh ta lại kể chứ? Anh ấy là người đàn ông tốt.
Anh ấy không bao giờ mang cảm xúc tiêu cực của mình đến với tớ.
Những