Xương cốt phảng phất muốn bị bóp nát, Ôn Thục Nhi dù bị đau nhưng vẫn giãy dụa: "Buông tay, anh thả tôi ra."
Hoắc Kiến Phong trầm mặt, trực tiếp đưa cô nhét vào tay lái phụ: "Không muốn để cho bọn họ khó xử, thì đừng lộn xộn."
Lời anh vừa nói ra tuy tràn đầy uy hiếp, nhưng ngữ khí lại rất ôn nhu.
Anh cúi người, nửa người nghiêng tại trước người của cô, động tác thuần thục kéo khóa dây an toàn, thay cô cài lên.
Hô hấp dường như không có khoảng cách, anh lại ngửi được trên người cô như có như không một mùi thơm nhè nhẹ của thảo dược, vừa ấm áp lại vừa tươi mát.
Trong bao nhiêu năm nay, cô là người phụ nữ đầu tiên ngồi lên ghế ở phía tay lái phụ của anh.
Trong mắt của Ôn Thục Nhi, nhìn thấy người đàn ông da đầu sạch sẽ cùng mái tóc đen dày, tim như có chút đau nhẹ.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần, dây an toàn đã được thắt chặt lại, người đàn ông đã ung dung lên xe.
Cô nhìn chăm chú vào sợi dây an toàn màu đen, nhếch miệng lên cười lạnh.
À, thuận tay như này, sợ là không phải chỉ có trong năm năm mà luyện được đi!.
Xe rất nhanh khởi động, bên trong chiếc xe nhiệt độ không khí theo động cơ phóng nhanh vận chuyển thanh âm, càng ngày như càng trở lên rét lạnh.
Như là một nhà kho đông lạnh lớn, muốn đem mình rồi đặt vào trong đó để đông cứng cả người lại.
Trong phòng khách của căn biệt thự.
Hồng Liệt đem Vân Thiên đặt ở trên ghế sa lon, ngữ khí ôn hòa lại trịnh trọng nói: "Con trai à con bây giờ đã là một người có thể độc lập ở trong nhà trẻ tiểu một mình rồi.
Cha có một nhiệm vụ rất quan trọng muốn giao cho con, con có lòng tin có thể hoàn thành được không?".
Vân Thiên chớp đôi mắt to sáng ngời, nghiêng đầu nhìn anh ta hỏi: "Nhiệm vụ gì vậy ạ?" "Ngoan ngoãn ở lại nhà cùng với dì Mai, cho đến khi cha trở về.
Có thể chứ?".
Từ nhỏ đến lớn, Vân Thiên chưa bao giờ bị bọn họ để lại một mình.
Trước kia trong nhà cũ, cũng là có người chiếu cố, ngay tại nhà trẻ, cũng có rất nhiều thầy cô giáo cùng bạn học khác.
Nhưng ở trong biệt thự mới còn chưa quen thuộc này, cũng chỉ có một dì vừa tới làm.
Đương nhiên, Ôn Thục Nhi đi tìm người, tất nhiên là có thể tin được.
Nhưng đứa trẻ nhỏ như vậy, Nguyễn Đức Tuấn lo lắng bé sẽ biết sợ: "Đương nhiên, nếu như con không nguyện ý tham gia vào cái trò chơi này, vậy cũng không có sao hết.
Dù sao con bây giờ cũng chỉ có hơn bốn tuổi, có chút sợ hãi là điều mà cha có thể lý giải được."
"Con đồng ý" Vân Thiên kiêu ngạo giương lên chiếc cảm nhỏ, cường điệu nói: "Can đã là tiểu Nam tử Hán, con có thể làm được.
Cha, con biết người muốn đi tìm Ma Ma, người yên tâm đi đi, con sẽ chiếu cố chính mình thật tốt."
Giống như là để chứng minh, bé để cặp sách xuống, lấy ra từ bên trong một bản vẽ để làm việc, lại gọi người giúp việc ở trong phòng bếp thật to: "Dì Mai, con muốn uống nước, xin bà lấy cho con một chén nước ấm, con cảm ơn."
"Được rồi! Âm thanh của dì Mai đáp ứng rất nhanh, bưng nước từ trong phòng bếp đi ra.
Vân Thiên nói lời cảm ơn rồi khéo léo uống nước, làm bài tập, đem tất cả mọi việc của mình hoàn thành hết sức ngăn nắp.
Hồng Liệt khẩu khí có phần thoải mái hơn, lo sợ cùng bất an trong lòng như được buông xuống: "Bảo bối ngoan, khi nào trở về cha sẽ mua cho con đồ chơi mới nhé,Vân Thiên."
Vân Thiên ngẩng đầu cười với anh ta, để lộ ra hàm răng trắng nõn như hạt gạo: "Được.
Người nhất định phải mua cái bé chó đồ chơi điện tử thật lớn đấy ạ."
"Được."
Hồng Liệt lại sờ sờ đầu của bé, lại dặn dò dì Mai vài câu, rồi mới quay người đi ra ngoài.
Ở ngoài cửa.
Hoắc Kiến Phong, Ôn Thục Nhi thậm chí ngay cả chiếc kia màu đen xe đều đã không thấy đâu hết. Truyện mới cập nhật
Hồng Liệt từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại di động, một bên bẩm một số điện thoại, một bên hướng về phía nhà để xe trong biệt thự đi tới.
"Thay tôi tra ra một cái biển số A357XX của chiếc xe con màu đen, tôi muốn biết vị trí hiện tại của nó, ngay lập tức.
Phóng nhanh trên đường cao tốc, chiếc xe màu đen sang trọng phóng rất nhanh.
Cảnh đường phố ngoài cửa sổ như nhanh chóng lùi lại về phía sau, gió lớn từ cửa sổ xe rộng mở thổi vào, dường như là đập mạnh vào mái tóc đen của Ôn Thục Nhi.
Phía sau lưng cô dán chặt vào thành ghế, hai chân dùng sức giẫm chặt vào tấm đệm lót chân, mở miệng, ngữ khí đạm mạc mà trào phúng: "Tôi đã chết qua một lần, nếu như anh nghĩ rằng lại để cho tôi chết thêm một lần nữa, cũng không có gì đâu.
Nhưng tôi đề nghị, anh có thể nhanh nữa lên, chí ít chớ liên lụy đến người khác.
Hoắc Kiến Phong giảm mạnh lên chân ga chân, không tự giác dùng sức.
Cô đây là, đang trách anh sao?.
Gió từ bên tai gào thét mà tới, tiếng gió ma sát cuốn vào lá phoi, moi mot lần ho hap dều là một trận đau nhức, giống như hôm đó ngay tại vách núi đá dựng đứng.
Con người của Hoắc Kiến Phong đột nhiên đỏ lên,.
Phía trước có lỗi đi tiếp nhưng anh vẫn nhanh chóng đánh mạnh vào tay lái, dùng lực, một lần phanh xe lại dừng ở ven đường nơi mà không có người.
Thân thể của Ôn Thục Nhi theo quán tính nghiêng về phía trước, lại bị dây an toàn kéo chặt, bật trở về thành ghế.
Trong lòng, cô lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Còn không chờ cô kịp phản ứng phản ứng, Hoắc Kiến.
Phong đã đi xuống trước để mở cửa xe.
Anh kéo ra cửa ở tay lái phụ, thô bạo mở khóa an toàn của cô, đưa cô lôi kéo ra bên ngoài, trực tiếp dán lưng vào cửa xe lạnh giá.
Tròng trắng mắt của anh đã xuất hiện những tơ máu, đồng tử màu mực bên trong mắt như mạch nước ngầm cuồn cuộn chảy, giống như là hận không thể đưa cô nuốt vào trong bụng: "Đồ lừa gạt, em còn che giấu anh những chuyện gì vậy hả?".
Hôm đó ngay tại sân thượng mãi về sau, anh không phải là không có nghĩ tới buông tay.
Nhưng đứa bé kia gọi người đàn ông đó là cha, chỉ là một thủ thuật để che mắt.
Đứa bé kia, là con trai của anh, là con ruột của Hoắc Kiến Phong anh, sao có thể nhận người khác làm cha được? Người phụ nữ này, vẫn giống như trước kia, am hiểu nhất chính là diễn kịch!.
Anh không hề giải thích, nhưng Ôn Thục Nhị cơ hồ là ngay lúc nhìn vào ánh mắt của anh trong một giây liền hiểu được.
Anh nói, là Vân Thiên.
Tâm tư của Ôn Thục Nhi như trầm xuống, cô không nói gì, chỉ là mở to mắt và trong con ngươi có chút gợn sóng, bình tĩnh không sợ hãi cùng anh đối mặt.
Cô thản nhiên đến mức ánh mắt gần như trở lên sắc bén, như kim châm vào trong lòng.
Cô