Màu đen của chiếc xe sang trọng, ngay tại nơi người xe thưa thớt phóng thật nhanh trên cầu vượt.
Nhìn thấy Bluetooth kết nối với màn hình điện thoại hiện ra danh bạ của Ngô Đức Cường, Hoắc Kiến Phong không chút do dự ẩn ngay nút nghe.
"Tam thiếu, Tam thiếu! Là tiểu Tam thiếu, thực sự là tiểu Tam thiếu gia!".
Điện thoại gọi một cuộc, Ngô Đức Cường kích động đến mức thanh âm run rẩy lập tức khuếch tán đến toàn bộ bên trong xe.
Hoắc Kiến Phong lông mày cau lại: "Cậu hãy chậm một chút, nói cho rõ ràng."
"Kết quả đã có rồi.
Đứa trẻ tên Vân Thiên không phải là con trai của Hồng Liệt mà là con trai của anh, là của anh cùng với tam thiếu phu nhân.
Tam thiếu, đứa trẻ là con trai ruột của anh cùng với tam thiếu phu nhân đấy! Là Tiểu Tam thiếu gia của Hoắc gia chúng ta!" Ngô Đức Cường hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn, không ngừng mà giải thích, không rõ ràng.
Hoắc Kiến Phong tay cầm bánh lái xiết chặt, một cước phanh đột nhiên dừng xe lại ở ven đường.
Đứa bé kia, quả nhiên là con của mình!.
Không có sự khác biệt về tướng mạo và khí chất, thì anh đã sớm nên xác định, đó chính là con của mình! Là đêm hôm ấy, anh cùng với cô...
kết quả trong một đêm của hai người.
Hoắc Kiến phong khóe miệng không tự giác cong lên một vòng cười yếu ớt.
Ông trời đối xử với anh, cuối cùng cũng không tệ!.
Làm bỏ lỡ năm năm thời gian của họ, nhưng bọn họ đã có con trai, đứa bé trắng trẻo xinh đẹp, là lễ vật bồi thường tốt nhất của ông trời.
Thế nhưng mà, đứa bé này bây giờ gọi là Vân Thiên.
Cha của nó, là người đàn ông tên Hồng Liệt kia.
Hoắc Kiến Phong nhắm mắt lại, cả người căng cứng lại, ánh mắt vừa lạnh lẽo lại sắc bén.
Đứa bé căn bản cũng không biết sự tồn tại của mình, trong mắt của nó chỉ có mình Hồng Liệt là "Cha".
Vì cái gì?.
Vì cái gì lúc trước chính mình chỉ lo chấp nhặt cái vấn đề mà không có câu trả lời đó, mà không lo để ý đến cảm nhận của cô ấy? Vì cái gì chính mình vẫn luôn ngu xuẩn coi rằng cô vĩnh viễn chờ ở nguyên chỗ đó?!.
Hoắc Kiến Phong thống khổ đầu tựa vào trên tay lái, trong lòng giống như là bị xé nứt, mỗi một lần hô hấp đều đau nhức như bị dao cứa...
Thục Nhi!.
Em vì cái gì không nhắc nhở anh?.
Em là vì cái gì trước nay đều không đòi hỏi anh?.
Đúng vậy, cô chưa từng đối với anh đề cập qua bất kỳ yêu cầu gì, không hề yêu cầu anh chú ý bất kỳ điểm gì.
Cô luôn cố gắng làm tốt chính mình, làm tốt vai trò bổn phận mọi việc của một người vợ.
Mặc dù, cô luôn luôn nói mình là người nhà họ Ôn, nói mình bất cứ khi nào có thể rời đi.
Thế nhưng là một đêm kia, cô khi đó thẹn thùng, cô ẩn nhẫn, cô vô cùng mềm mại...
Rõ ràng đều là im lặng không nói, nhưng cô đã nguyện ý! Mà chính anh, lại nhiều lần hoài nghi cùng tổn thương cô! Hiện tại, cô đã là vợ của người khác.
Hiện tại, con của anh, lại đi dòng họ của người khác!.
Hoắc Kiến Phong đè lại cơn đau đớn từ trái tim, thân thể to lớn cuộn chặt mình lại...
Ngô Đức Cường nói xong giám định báo cáo, nghe thấy người đàn ông chậm chạp vẫn không có mở miệng, đột nhiên thấy lo lắng nói: "Tam thiếu? Tam thiếu? Anh vẫn đang nghe sao?".
Hoắc Kiến Phong từ trên tay lái ngửa mặt lên, một đôi mắt đỏ cuồn cuộn như màu máu.
Anh thở sâu, bình tĩnh lại cảm xúc, trầm giọng nói: "Chuyện này, không cho phép nói cho bất cứ người nào.
Đem báo cáo, trực tiếp đưa về Tây Uyển."
Ngô Đức Cường hơi nhíu mày.
Đây chính là một tin vui, vì cái gì mà âm thanh của Tam thiếu lại không có chút cao hứng nào?.
Anh ta không dám hỏi, chỉ nhanh chóng đáp ứng, cúp điện thoại, thu dọn xong đồ vật, rồi tiến thẳng đến Tây Uyển.
Trong biệt thự ở Tây Uyển.
Người đàn ông cầm báo cáo giám định, từng bước một đi lên lầu.
Thân hình của anh rất cao, tấm lưng dài thẳng tắp càng lộ vẻ cao lớn.
Ngón tay của anh thon dài, nhìn như không dùng lực, thế nhưng báo cáo giám định đã lưu lại nếp uốn thật nhăn.
Anh trông như Ma vương đi từ Địa Ngục lên, toàn thân trên dưới bao phủ một tầng khí thế thâm trầm cùng lạnh lẽo, nhìn kỹ phía dưới, lại lộ ra để cho người ta thấy được sự tuyệt vọng cùng ngang ngược.
Đám người hầu im lặng trao đổi ánh mắt, ai cũng không dám tiến lên mở miệng chào hỏi, tất cả đều lẩn tránh rất xa.
Hơi một chút không cẩn thận, liền sẽ bị ma vương mang đi, đầu một nơi thân một nẻo.
Từ khi Tam thiếu phu nhân rời đi đến bây giờ, bầu không khí bên trong Tây Uyển luôn không có dễ chịu bao giờ.
Nhưng hôm nay, nhất là từ trước tới nay, tất cả mọi người đều cảm nhận được bầu không khí vô cùng đáng sợ.
May mắn thay, người đàn ông cũng không có dừng lại trong đại sảnh bao lâu, liền nhanh chóng biến mất tại chỗ hành lang tầng hai.
Đám người trao đổi ánh mắt, ngầm thở phào lại như cũ câm như hến, không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Tầng hai.
Cửa trong phòng ngủ chính bị đẩy ra.
Người đàn ông chậm rãi đi vào.
Đã hình thành thói quen nên vẫn không thay đổi bài trí, vừa quen thuộc vừa xa lạ với chiếc giường gỗ lim, đầu kia là chiếc ga giường quấn thành hình dây thừng vẫn như cũ nằm ngay tại giữa giường.
Cô gái mặc bộ đồng phục màu trắng, cười hì hì quay đầu, nói: "Tôi đã tìm hết cả phòng đều không tìm thấy tấm thứ hai giường, chỉ có thể dùng vải quấn thành vách ngăn.
Anh không thể vượt qua giới tuyến này, tôi cũng không được vượt qua, chúng ta ai vượt quá giới tuyến liền đánh người đó."
Thời gian năm năm, những cái mà anh đã sớm quên trong ký ức, trong nháy mắt mãnh liệt mà tới.
Cô đứng tại bên kia giường cười nhìn anh...
Cô ngồi xổm ở bên giường lần mò chỉnh lại giường chiếu cho anh...
Thân thể cô khom xuống để đấm bóp cho anh...
Cô đầu tiên là gọi anh bằng chú lớn, sau đó lại gọi anh là Kiến Phong...
Người đàn ông hơi nhếch miệng lên, sâu trong mắt không tự chủ hiện lên cưng chiều.
Vào đêm gió to, gió mát tự mở ra cánh cửa sổ rồi thổi vào, thối tan đi trong phòng tất cả những hồi ức ấm áp, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo...
Cô không ở nơi này, cô đã rời đi hơn năm năm! Lòng của của người đàn ông lại là một trận kịch liệt quặn đau.
Anh đưa tay đè nén lại, lông mày tuấn mỹ chăm chú nhíu chặt lên.
Anh giống như là người đang bị ngâm trong nước, áp lực của nước lớn mạnh mẽ đè xuống lồng ngực của anh, anh gần như lại không cách nào phát ra nửa điểm thanh âm.
Anh nuốt xuống khí tức đẳng chát trong cổ họng, che ngực lảo đảo rời khỏi gian phòng, đi vào thư phòng.
Đêm, từ tối đêm đến khi trời sáng.
Người đàn ông như là một pho tượng, lẳng lặng mà ngồi ở trên bàn làm việc phía trước.
Hai con mắt của anh đã xuất hiện những tia hồng, trống rỗng, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.
Ánh nắng ban mai xóa tan sương mù, xuyên thấu qua như pha lê chiếu vào gian phòng.
Người đàn ông lúc này mới giống như là đã lấy lại tinh thần.
Ánh mắt anh theo tia sáng rơi vào tờ giấy trắng mực đen có ghi báo cáo giám định, thật lâu, mới đột nhiên đứng dậy, cầm lấy báo cáo nhanh chân đi ra ngoài.
Một đêm không ngủ, thân thể của anh đã sớm chết lặng không nghe sai khiến.
Anh khẽ cử động, không để ý đụng ngay vào góc bàn cứng ngắc.
Nhưng anh không hề cảm thấy đau đớn, mỗi một bước đều đi rất gấp gấp rút mà kiên định, giống như là muốn đi hoàn thành một việc vô cùng trọng yếu, không thể không làm chuyện này được!.
Lúc chạng vạng tối, mặt trời lặn xuất hiện những ánh vàng.
Trong biệt thự bên Loan Cẩm Hồ, một chiếc xe màu đen sang trọng lẳng lặng dừng ở gần cửa của biệt thự phong cách.
Bắc Âu.
Cách đó không xa ở đoạn rừng cây trên đường, có một nhà ba người miệng cười nói vui vẻ giẫm lên ánh nắng chiều chậm rãi hướng phía biệt thự đi tới.
Đi ở phía trước chính là một cậu bé mặc áo sơ mi trắng, quần yếm ca rô đen.
Cậu bé đeo một chiếc cặp sách nhỏ bế, chạy chạy nhảy nhót giẫm lên trên mặt đất thành một hình.
Người đàn ông một thân đơn giản đồ thể thao màu sáng, vừa nhẹ nhàng khoan khoái tóc cắt ngắn gọn gàng, đi theo sau lưng bé trai đó, cánh môi khẽ động, như đang nói cái gì đó.
Người phụ nữ mặc một bộ đồ phong cách Châu Âu màu trắng, tóc quăn màu đen thả nhẹ trên vai, giày cao gót dứt khoát giẫm trên mặt đất, đi theo một lớn một