Trong lúc chờ đợi, Hồng Liệt lại nâng ly rượu lên: "Đại sứ Phong, vì món quà mà anh đã lựa chọn cẩn thận cho con trai của tôi, tôi muốn mời anh thêm một ly nữa!" tôi".
Anh ta cố tình nhấn giọng vào hai từ "cẩn thận" và "con trai của.
Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong tối sầm lại, chưa kịp lên tiếng thì nghe thấy Vân Thiên lịch sự nói rằng: "Xin lỗi, làm phiền một chút a.
Cha ơi, máy tính đã được đem lại rồi a.
Con muốn nhờ cậu giới thiệu về món quà này, có được không ạ?".
Khuôn mặt bụ bẫm mang theo sự khẩn cầu với đôi mắt sáng lấp lánh.
Hồng Liệt mềm lòng, sờ vào đầu cậu một cách trìu mến: “Được rồi, nghe lời của con trai vậy".
"Cám ơn cha a!".
Vân Thiên ngoan ngoãn nói, sau đó thì quay đầu nhìn Hoắc.
Kiến Phong, cậu nhanh chóng chớp mắt.
Hồng Liệt bắt gặp được hành động nhỏ này, bất giác thì cau mày lại.
Lẽ nào, cậu không phải là vì muốn Hoắc Kiến Phong mất mặt mà chỉ đơn giản muốn giúp Hoắc Kiến Phong chặn rượu?.
Nghĩ đến khả năng này, Hồng Liệt lập tức cảm thấy lòng ngực như thắt lại.
Người hầu đã đem máy tính đến, anh ta chưa kịp nói thêm gì thì chỉ có thể nhìn người ta dọn dẹp bàn rồi đặt máy tính đến trước mặt của Hoắc Kiến Phong.
Nghe nói muốn mở món quà ngay tại chỗ nên có rất nhiều người đã đến vây lấy.
Trong lúc chờ mở máy, mọi người đều không khỏi bắt đầu nhẹ giọng bàn tán.
"Này, mọi người đoán xem sẽ là gì nhỉ?”
"Tôi nghĩ có thể là tài khoản ngân hàng, kiểu có rất nhiều tiên trong đó! Tôi nghe nói hình thức giao dịch trực tuyến bằng tiền ảo này rất phổ biến ở nước Z, không cần mang theo tiền khi ra ngoài, chỉ cần mang theo điện thoại là được rồi".
"Tôi thì nghĩ không phải.
Vừa nãy bệ hạ không phải đã nói rằng anh ấy là một nhân tài IT sao? Tôi nghĩ có thể là trò chơi giải đố nào đó do anh ấy tự tay thiết kế chăng? Nghe nói những đứa trẻ ở nước Z bây giờ đều đang chơi như vậy".
Mọi người càng bàn tán thì càng mong đợi, ai nấy đều ngước cổ nhìn chằm chằm vào Hoắc Kiến Phong và cái máy tính.
Máy tính đã được mở, Vân Thiên đem USB ra, Hoắc Kiến.
Phong khéo léo cắm nó vào máy tính, khi di chuyển con trỏ đến mục USB thì anh bỗng dừng lại.
Anh khẽ lướt nhìn đám người đang hóng chuyện, do dự một hồi rồi nói với vua Bhumibol: "Bệ hạ, nội dung của USB này có liên quan đến những bí mật cốt lõi đến tương lai của nước Thanh Bạch, thần đề nghị nên để cho những người thân, quan thần thân tín và đáng tin cậy của ngài xem trước, sau đó mới quyết định có công khai ra ngoài hay không".
Không cần người phiên dịch, Vân Thiên đã dùng tiếng Thanh Bạch chuyển lời lại một cách rõ ràng.
Vua Bhumibol tròn mắt ngạc nhiên, cần phải nghiêm trọng bí ẩn như vậy thì chắc chắn là thứ cực kỳ quan trọng.
Ông ta càng thêm tò mò nên nhanh chóng giải tán đám đông, chỉ giữ lại trưởng bí thư thân cận nhất.
Vân Thiên là người sở hữu món quà này nên đương nhiên là có thể nhìn rồi.
Nhìn thấy Hồng Liệt cùng đám đông lui ra, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng khó giấu.
Cậu lập tức âm thầm kéo áo choàng của vua Bhumibol, giọng điệu nũng nịu nhắc nhở rằng: "Ông nội, cha cũng là người thân nhất của Vân Thiên mà!" "À, à, đúng rồi."
Vua Bhumibol vỗ đùi và vẫy tay với Hồng Liệt: "Liệt à, con cũng qua đây đi".
Hồng Liệt cảm thấy có chút đau đầu, quả nhiên cháu mới là ruột thịt, còn đứa con trai như anh ta thì là nhặt về.
Mặc dù anh ta được ở lại là nhờ vào con trai, nhưng suy cho cùng thì sự tò mò về món quà đã vượt qua sự chống đối với Hoắc Kiến Phong.
Hồng Liệt vẫn quay người quay lại.
Anh ta muốn nhìn xem rốt cuộc là món quà lớn lao như thế nào, hay là do Hoắc Kiến Phong đang tỏ vẻ nghiêm trọng.
Có lệnh của nhà vua thì đương nhiên không ai dám nhìn trộm rồi.
Hoắc Kiến Phong bế Vân Thiên ngồi lên đùi của anh, kéo bàn tay nhỏ của cậu lên nút chuột và dịu dàng nói rằng: "Bé cưng, mở quà thôi".
Vân Thiên liên hiểu ý của anh và ấn nhẹ vào nút chuột.
Một hộp quà được gói ghém đẹp mắt xuất hiện trên màn hình, dải ruy băng đầy màu sắc mở ra, chiếc hộp lập tức bùng lên một màn pháo hoa rực rỡ, kèm theo một bài hát mừng sinh nhật ngắn, sau đó thì hiện ra tập tin mã hoá.
Ánh mắt của Vân Thiên loé sáng lên, trên mặt lộ vẻ mới lạ.
Trong mắt của Hoắc Kiến phong