Mặc dù Hoắc Kiến Phong chỉ mới học tiếng Thanh Bạch trong vài ngày, nhưng dựa vào cuộc trò chuyện trước đó và sự phấn khích của họ, anh cũng đã đoán ra ý đại khái của những lời này.
Anh bình tĩnh nắm lấy tay của vua Bhumibol và dịu dàng cười nói: “Hai vị đừng kích động quá, đây chỉ là cuộc trình diễn mô phỏng thôi chứ không phải sửa chữa thực tế.
Nhưng chỉ cần sử dụng hệ thống này thì chắc chắn sẽ bảo vệ được an ninh mạng của đất nước các vị".
Vân Thiên chủ động làm người phiên dịch nhí cho họ, trong đôi mắt lạnh lùng như của Hoắc Kiến Phong lộ ra chút vẻ vang: “Ông nội, ngài trưởng bí thư, hiện tại đây vẫn là cuộc trình diễn mô phỏng mà thôi, hai người bình tĩnh ạ".
Hồng Liệt nhìn họ với nụ cười trên môi, nhưng bàn tay ở bên hông vô thức đã siết chặt lại.
Vân Thiên quay đầu lại nhìn Hoắc Kiến Phong, nghiêm túc hỏi: "Đây thực sự là tặng cho cháu sao ạ?" “Đúng vậy."
Hoắc Kiến Phong gật đầu, quỳ xuống ôm lấy Vân Thiên, gục đầu lên cái cổ mềm mại thơm mát: “Đây là do ta nợ con, nó nên thuộc về con.
Còn chuyện có tặng cho bệ hạ và cả nước Thanh Bạch hay không thì tuỳ vào con vậy”
Giọng điệu của anh bình thản như đang nói về những sự thật không liên quan, nhưng hành động của anh lại liên tục kéo gần khoảng cách với Vân Thiên.
Hơn nữa, trong lời nói này còn có ý nghĩa khác, rõ ràng là đang nói trong mắt của anh không hề có nước Thanh Bạch, mà chỉ có một mình Vân Thiên mà thôi!.
Bàn tay nắm chặt đến nổi cả gân xanh, ngọn lửa ghen tuông đã đốt cháy đi sự lý trí cuối cùng của Hồng Liệt.
Anh ta không thể để người đàn ông này cướp Vân Thiên đi, càng không thể để anh cướp Tiêu Nhi đi!.
Bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của Vân Thiên vỗ nhẹ lên vai của Hoắc Kiến Phong, lịch sự đẩy anh ra: “Cám ơn quà của cậu, tuy không phải là món đắt giá nhất nhưng lại là thứ chúng ta cần nhất, cám ơn cậu ạ!”
Cậu lịch thiệp cúi đầu chào Hoắc Kiến Phong, sau đó leo lên ghế bằng đôi chân ngắn để rút chiếc USB trên máy tính ra và đưa cho vua Bhumibol: "Ông nội, con tặng cho người ạ!”
Chiếc USB màu bạc vừa nhẹ vừa nhỏ lấp lánh trong lòng bàn tay thô ráp của ông ta, nặng nề vô cùng.
Đôi mắt của vua Bhumibol đỏ hoe.
Ông ta trìu mến sờ vào đầu của Vân Thiên: “Cám ơn con, đứa trẻ ngoan, cháu trai yêu quý của ông".
Khi quay sang hướng của Hoắc Kiến Phong, ông ta nắm chặt lấy chiếc USB, các ngón tay khẽ run lên vì kích động: “Đại sứ Phong, cám ơn, vô cùng cám ơn! Cậu đúng là người trẻ tuổi có triển vọng nhất mà ta đã từng gặp.
Thực sự không biết nên tặng một món quà đáp lễ như thế nào cho cậu mới có thể bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất của chúng ta”
Hoắc Kiến Phong không màng danh lợi cười rằng: "Không sao cả, bệ hạ không cần phải vội, đợi đến khi hệ thống được chính thức ra mắt, sau khi dùng thử mới cám ơn thần cũng không muộn".
“Đúng đúng."
Vua Bhumibol gật đầu lia lịa, nhưng ông ta cứ luôn suy nghĩ: “Hay là, chúng ta kết nghĩa thành anh em đi? Ta nghe nói đây là cách kết bạn phổ biến nhất trong nước Z của các cậu, đúng không?".
Vân Thiên trực tiếp dịch lời của nhà vua.
Sau khi dịch xong, cậu mới chợt nhận ra ý nghĩa của lời nói này, liền cau mày lại.
Ông nội và cậu Phong kết nghĩa, vậy xưng hô sau này không phải sẽ rất rối sao?.
Cậu nhìn Hoắc Kiến Phong có chút không vui, thầm lẩm bẩm trong lòng rằng: không được đồng ý, không được đồng ý, không được đồng ý..
Hoắc Kiến Phong nhận thấy ánh mắt của đứa nhóc, nhếch miệng cười, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng và chiều chuộng chưa từng có.
Nhưng khi quay sang phía vua Bhumibol thì sắc mặt của anh trở lại như lúc đầu: “Bệ hạ, ngài là vua của một nước, thần với người mà kết nghĩa thành anh em thì thực sự không thích hợp, hay là ngài chấp nhận một yêu cầu của thần nhé".
Nhìn thấy ánh mắt giao lưu của một người lớn và một người nhỏ như không ai bên cạnh, đôi mắt của Hồng Liệt như bị một nắm cát bay vào vậy, vừa chua xót vừa sưng tấy.
Rốt cuộc thì họ đã gặp nhau bao nhiêu lần rồi, sao lại ăn ý như thể chứ?.
Vua Bhumibol hiểu được ý trong lời của Hoắc Kiến Phong, vội xua tay nói: “Không được không được, món quà mà cậu tặng cho chúng ta nó quý giá biết bao, một yêu cầu là quá ít, ít nhất cũng phải ba cái".
Hoắc Kiến Phong chỉ do dự một chút bèn nghe lời và nói: "Được, vậy thì theo ý của ngài vậy.
Tuy nhiên, hiện giờ thần vẫn chưa nghĩ ra điều mình muốn, đợi đến khi nghĩ ra, thần mới đến nói với bệ hạ nhé".
Sau khi nghe Vân Thiên phiên dịch, vua Bhumibol liền thắng thắn đồng ý: “Được, quyết định như vậy nhé.
Đại sứ Phong, nếu cậu đã nghĩ ra thì cứ đến kiếm ta".
"Vâng, vậy thần xin cám ơn