Tiêu Nhi trợn tròn mắt, một lúc lâu sau mới định thần lại: “Bác sĩ Lý Cương, đây là thế nào?.
Lý Cương lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển nói: “Đã lấy máu xét nghiệm rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa thể xác định được.
Điện hạ nghi ngờ là ngộ độc thực phẩm, chúng tôi dựa vào triệu chứng phân tích, cảm giác giống như là bị trúng độc cổ."
"Độc cổ?" Tiêu Nhi sững sờ, trong mắt tràn đầy vẻ không tin,.
Cô tưởng những thứ này chỉ có trong truyền thuyết, nhưng ở thực tế cũng có sao? Lý Cương gật đầu: “Đúng vậy, trước đây chúng tôi đã từng gặp qua bệnh nhân giống như vậy.
Đương nhiên, bây giờ cũng không thể hoàn toàn chắc chắn.”
Tiêu Nhi hít sâu một hơi, nhìn Hoắc Kiến Phong trên giường bệnh: “Tổng giám đốc Phong? Tổng giám đốc Phong? Anh có nghe thấy tôi nói không?".
Người đàn ông nghe thấy tiếng nói, hơi nheo mắt xoay người lại, mắt anh thâm đen, lòng trắng mắt đã trở nên đỏ ngầu giống như các mạch máu nổi lên, dường như có thể nhìn thấy sâu trong đó có thứ gì đó đang chuyển động.
Nhưng ánh mắt của anh trống rỗng, lạnh lùng lại khát máu, giống như con thú dữ trong rừng rậm sắp vồ mồi,.
Tâm trạng Tiêu Nhi trở nên nặng nề.
Cô mím môi, nhẹ giọng hết sức có thể nói: “Kiến Phong, Kiến Phong, anh nghe thấy em nói không?".
Giọng nói quen thuộc, tiếng gọi quen thuộc...
Cơ thể người đàn ông động đậy một chút.
Anh cố gắng hết sự để ném những ý nghĩ khát máu ra khỏi tâm trí, đè nén xuống sự bồn chồn trong lòng.
Anh ngơ ngác nhìn về phía giọng nói phát ra, mới hồi phục lại một chút: “Tiêu Nhi..."
Giọng anh khàn khàn, sau khi khó khăn thốt ra hai từ, anh lại đột nhiên cuộn mình lại, như thể cố gắng chống chọi với những thứ kỳ lạ trong cơ thể.
Anh cắn răng nhịn đau, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Tay của Tiêu Nhi đang nắm trên khung giường bất giác nắm chặt lại.
Cô hít sâu một hơi, giữ bình tĩnh nói: “Kiến phong, anh nói em biết, hôm nay anh đã ăn những gì? Anh không có cảm thấy có thứ gì đáng nghi sao?”
Anh thông minh như thế, suy nghĩ kỹ càng, nói không chừng có thể tìm ra manh mối.
Người đàn ông nghe lời cô, ngoan ngoãn suy nghĩ lại.
Nhưng khi anh vừa nhắm mắt lại, liền cảm thấy đầu anh vô cùng đau nhức, giống như đang có hàng vạn con bọ căn trong đầu.
"A!".
Anh đau đớn hét lên một tiếng, muốn dùng tay ôm lấy đầu, nhưng hai tay của anh đều bị trói chặt lại, chỉ có thể cuộn tròn người lại.
Anh giống như một con tôm bị luộc chín, lưng cong lên.
Da thịt bị trói bằng dây đai bởi vì vật lộn mà đã bị biến dạng, siết ra những vết máu mờ nhạt.
Giọng nói của anh khàn khàn trầm thấp, bất lực lặp lại: “Giúp tôi...
giúp tôi..."
Tiêu Nhi chưa từng nhìn thấy Hoắc Kiến Phong đau đớn như thế này, bất lực như thế này.
Cô không chịu được quay mặt đi, nhắm mắt lại nói: “Giúp anh ấy ổn định lại."
"Vâng."
Bác sĩ Lý Cương cũng có ý này, vội vàng gọi y ta lấy thuốc.
Một mũi tiêm Diazepam tiêm vào người đàn ông, người đàn ông cuối cùng cùng dừng lại vật lộn, chìm vào hôn mê.
Lông mày của anh nhíu chặt lại, ngay cả trong mơ, anh cũng lộ rõ vẻ vô cùng bất an.
Làn da đỏ ửng và các mạch máu nổi lên không mờ đi hay biến mất theo nhịp thở của anh, mà nó lại càng nổi lên đáng sợ hơn.
Những mạch máu đang đập đó dường như đã vượt quá tốc độ đập của tim, bất cứ lúc nào nó có thể sẽ bị vỡ ra.
Tiêu Nhi nheo mắt, lo lắng nhìn Lý Cương: "Tại sao lại như vậy? Những thứ này lẽ nào có thể vượt qua thể chất bình thường của con người sao?".
Lý Cương bất lực gật đầu: “Đúng vậy.
Những thứ này có thể không chịu sự khống chế của phản ứng tự nhiên cơ thể người.
Có thể nói, sự tồn tại của chúng ta là để chống lại quy luật tự nhiên."
Tim Tiêu Nhi chợt thắt lại.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Ngay lập tức tập trung các bác sĩ chuyên gia lại, hội chẩn tình trạnh bệnh nhân."
"Vâng."
Lý Cương gật đầu, lập tức xoay người đi làm.
Tiêu Nhi suy nghĩ, bổ sung thêm một câu: “Tốt nhất là những bác sĩ có hiểu biết nhất định về độc cổ”
Lý Cương quay lưng lại cũng có thể cảm thấy bị ép thỏa hiệp trong ngữ khí của cô, nghiêm tuc nói: “Tôi hiểu rồi."
Rất nhanh, trong phòng cấp cứu chỉ còn lại một mình Tiêu Nhi.
Cô nhìn Hoắc Kiến Phong trên giường bệnh, trong tiềm thức muốn đưa tay lên vuốt xuống nếp nhăn giữa lông mày anh.
Cô thở ra một hơi, xoay người đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Hồng Liệt ôm Vân Thiên ngồi trên băng ghế.
Nhưng chỉ vừa mới giơ tay lên, cô đã lại âm thầm thu tay lại.
Nhìn thấy Tiêu Nhi đi ra, anh ngay lập tức đứng dậy đón cô: "Noãn, anh ta thế nào?".
Tiêu Nhi ngây người nhìn anh, trong ánh mắt trước giờ luôn tự tin chắc chắn đó lại lộ ra vẻ lúng túng, hoài nghi chính mình: "Em cũng không biết, em còn chưa kịp kiểm tra mạch của anh ấy."
Sau khi tiêm thuốc an thần, trạng thái cơ thể của anh ta lại lộ ra, mạch không chính xác, nên cô không có