Ngay khi ba người vừa bước đến cửa, Lý Cương vội vàng từ trong phòng làm việc đuổi theo: “Thưa bà, các chuyên gia đến rồi."
“Được rồi, tôi lập tức đến ngay”
Tiêu Nhi trả lời, nhìn Vân Thiên và Hồng Liệt: “Đi đường cẩn thận, nghỉ ngơi sớm đi.”
Hồng Liệt mỉm cười gật đầu, Vân Thiên cũng ngoan ngoãn gật đầu theo.
Một bức tranh ấm áp bình dị, lại có chút u sầu nhàn nhạt không thể giải thích được, rất nhanh lướt qua.
Cô vẫy tay với bọn họ, sau đó vội vã đi vào cùng Lý Cương.
Nhanh đến mức Tiêu Nhi không kịp nắm lấy.
Hồng Liệt nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt tối sầm lại.
Phòng họp.
Mấy người chuyên gia nhìn báo cáo kiểm tra trong tay, thấp giọng trao đổi, tất cả đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Tiêu Nhi đứng dậy, hay tay giữ lấy mép bàn, trịnh trọng nói: “Các vị, mọi người không chỉ là các chuyên gia y học tài giỏi của nước Thanh Bạch, cũng là những người vô cùng hiểu về độc cổ.
Tình trạng bây giờ của bệnh nhân vô cùng nguy kịch, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý, mong mọi người hãy nói đúng sự thật, không tiếc công dạy bảo."
Bác sĩ Lý Cương phối hợp nói phụ theo: “Thầy Hà, Thầy Tra, các vị tiền bối, bà Noãn cũng là người hiểu về y, các vị có ý kiến gì cứ trực tiếp nói ra."
Các vị chuyên gia nhìn nhau, đều do dự có nên nói ra hay không.
Cuối cùng, thầy Hà ngồi ở cuối bàn dài khẽ ho hai tiếng rồi nói: "Theo chẩn đoán của chúng tôi, cậu Hoắc Kiến Phong này quả thực là trúng độc cổ."
Mọi người đã có thể chắc chắn như vậy, vậy thì nói không chừng cũng sẽ có cách chữa trị.
Lý Cương nhìn Tiêu Nhi, liền nói: “Thầy Hà, người là người hiểu biết sâu rộng trong giới độc cổ, có cách nào có thể giải được loại độc này không?.
Thầy Hà kiên quyết lắc đầu: “Không có.
Lý Cương sửng sốt.
Tiêu Nhi vừa mới có chút hy vọng, lập tức đứng lên: “Vậy các vị ngồi đây, có cách để giải nó đúng không?".
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Tiêu Nhi cau mày: “Nếu như cần bất kỳ loại dược liệu nào, hay loại thuốc quý hiểm, cho dù là bao nhiêu đi chăng nữa chúng tôi cũng đều có thể cung cấp được cho các vị”
Cô từng nghe người ta nói, thông thường độc cổ là cần người hạ độc đích thân giải độc, nhưng cũng có một vài thầy thuốc vô cùng giỏi dùng bí kíp độc nhất vô nhị có thể giải được độc cổ, chỉ là cần phải trả một cái giá vô cùng đắt.
Thầy Hà lắc đầu, vuốt chòm râu bạc phếch giải thích: “Bà Noãn, không phải là chúng tôi không chịu giải độc cho vị Hoắc Kiến phong này.
Trước khi đến đây, chúng tôi đã nghe qua Lý Cương nói, Vị Hoắc Kiến Phong này là khách quý của vua, cũng là khách quý của cả nước Thanh Bạch chúng tôi.
Nếu như có thể giải được độc cổ này, cho dù có phải đền bằng tính mạng của chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không chối từ.
Nhưng độc mà ông Kiến Phong trúng phải bây giờ, không phải là độc cổ thường thấy, mà là NO.1."
"NO.1?" Tiêu Nhi cau mày kinh ngạc: “Tại sao cái tên này nghe ra, hình như rất lấy lệ?”
Lý Cương hít sâu một hơi: “Thưa bà, đây không phải là tên của độc cổ, mà là số của độc cổ này”
Đáy mắt anh không giấu được vẻ trầm mặc: “Loại độc cổ này là hai năm gần đây mới xuất hiện trong nước, nhưng từ sau khi loại độc này xuất hiện trong suốt thời gian hai năm, không có loại độc nào có thể vượt qua nó.
Nghe nói nó là hàng ngàn loài côn trùng độc từ khắp nơi trên thế giới được tập hợp lại để giết những con vua côn trùng còn sống sót, sau đó lại lấy những con côn trùng độc nhất để nuôi tạo thành vua của vua côn trùng độc.
Những con côn trùng độc khác càng nuôi càng to, chỉ duy có nó là càng nuôi càng nhỏ, khi có thể dùng để hạ độc, mắt thường rất khó có thể nhìn thấy.
Nên có thể đạt được hạ độc giết người, không màu không hình”
Tiêu Nhi xiết chặt tay vào mép bàn, cô hít thở khó khăn, giống như cầu cứu các vị chuyên gia ngồi đây: “Vậy tình trạng bây giờ của bệnh nhân là?".
Thầy Hà thở dài: “Theo quan sát của chúng tôi, bây giờ độc cổ đã ngấm vào trong huyết mạch của ông Kiến Phong rồi.
Độc tính của loại độc cổ này vô cùng mạnh, cũng lây lan rất nhanh, nếu như trong bảy người không tìm ra được người hạ độc để lấy thuốc giải, thì ông Phong sẽ mất mạng.
Các mạch máu rồi cả nội tạng của ông đều sẽ bị phá hủy.."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa”
Tiêu Nhi chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh đó liền cảm thấy trong lòng