Mặt khác ở rừng đào.
Tiêu Nhi đã bị hoa đào bất tận làm chói mắt, cô dựa vào cánh tay của Hoắc Kiến Phong, bất lực nói: "Chúng ta đi lạc rồi sao?" "Sao có thể?”
Hoắc Kiến Phong cong môi cười, ánh mắt kiên định.
Anh hất cằm về phía trước: “Nhìn kìa."
Tiêu Nhi quay đầu nhìn và thấy một khoảng sân bình dị nằm lặng lẽ cách vườn đào chỉ vài bước chân.
Hai mắt cô sáng lên, cô nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Hoắc Kiến Phong, chạy nhanh tới đó.
Một khoảng sân nhỏ với một tòa nhà hai tầng có cấu trúc bằng gỗ.
Hàng rào bằng các thanh tre được bao phủ bởi các loại cây thuốc thảo dược phương Đông.
Trong và ngoài sân có đất được khai hoang rất gọn gàng, nhưng cây trồng không phải là rau cũng không phải thức ăn, tất cả đều là dược liệu Đông y, có rất nhiều loại quý hiếm.
Tiêu Nhi ngay lập tức cảm thấy thân thuộc.
Cô vui vẻ chạy tới, phân biệt và giới thiệu với Hoắc Kiến Phong hết loại này đến loại khác: “Anh xem này, đây là nhân sâm, đây là hắc kỷ tử, đây là hoàng kỳ, đây là đẳng sâm..."
Cô hào hứng nhìn Hoắc Kiến Phong: "Một lúc trồng được nhiều dược liệu quý như vậy, mọc lên đẹp đẽ và tốt như vậy, chắc chắn là thế ngoại cao nhân rồi.
Ồ, chắc chắn là Cố Thần trong truyền thuyết rồi.Có vẻ như chúng ta đi chuyến này không vô ích đầu, chắc chắn độc của anh sẽ được giải thôi."
Hoắc Kiến Phong nhìn cô vui vẻ, tự nhiên anh cũng cong miệng cười.
Tiêu Nhi vuốt ve nấm linh chi đang treo trên hàng rào cho khô, cô không khỏi cau mày tò mò nói: “Này, không phải là thuật độc cổ là thuật cổ truyền của nước Thanh Bạch sao? Vậy chắc phải không liên quan gì đến y học cổ truyền của nước Z chúng ta mới phải.
Tại sao Cổ Thần trong truyền thuyết lại trồng nhiều dược liệu Đông y như vậy? Chẳng lẽ thuốc Đông y cũng liên quan đến độc cổ sao?".
Hoắc Kiến Phong cũng không biết giải thích thế nào, anh đang định nói thì nghe thấy một tiếng ậm ừ.
"Mấy đứa nhỏ này ở đầu ra đây vậy, đừng động vào cục cưng của ta!".
Hoắc Kiến Phong không thể hiểu tiếng phổ thông của nước.
Thanh Bạch, nhưng anh biết đó không phải là một lời nói tốt.
Anh và Tiêu Nhi nhìn nhau, hai người cùng quay đầu nhìn về hướng có tiếng nói.
Bên kia vườn thuốc, không biết từ bao giờ đã có thêm một ông cụ tóc bạc với sắc mặt hồng hào.
Ông mặc một chiếc áo choàng màu lục, tóc và râu đều trắng mốt.
Nhưng làn da của ông thì lại rất tuyệt vời.
Ông có làn da trắng trẻo, hồng hào và căng bóng.
Hai mắt sáng ngời vô cùng có thần.
Hai tay ông chống nạnh, đầy giận dữ quở mắng hai người: "Đang hỏi các người đấy? Mấy cái đứa nhỏ này ở đâu đây, dám động vào cục cưng của ta?".
Nét mặt ông rất hiền lành, ngay cả khi mất bình tĩnh cũng không có vẻ gì là dữ tợn, nhưng chính vì vẻ ngoài của ông lại làm cho người nhìn cảm thấy ông có chút hung dữ.
Tiêu Nhi lập tức cười xòa, nghiêng người cung kính xin lỗi, dùng giọng người Thanh Bạch nói: “Thực sự xin lỗi, không phải chúng con cố ý đâu ạ.
Chúng con chỉ nhất thời tò mò, cũng không có ý mạo phạm.
Xin tiền bối lượng thứ."
“Hứ!”
Ông lão khinh khinh: "Xin lỗi thì có ích lợi gì không? Các người phá vỡ tâm trạng của các cục cưng ta, các người có đền được không? Đi ngay đi!".
Vừa dứt lời, ông đi dọc theo con đường về phía sân.
Tiêu Nhi vội vàng kéo Hoắc Kiến Phong lên chào hỏi, cô nở nụ cười lễ phép nói: "Phải ạ, tiền bối có nét đẹp như vậy, nói gì cũng đúng cả ạ! Nhưng bọn con ở đây, không phải là đi lạc vào, mà là cố ý đến thăm tiền bối.
Nghe nói tiền bối rất tốt bụng, y thuật uyên thâm, có bàn tay thần diệu nên chúng con muốn nhờ tiền bối cứu giúp, mong người hãy cứu người bạn này của con."
Cô đã cố gắng hết sức để tâng bốc ông lão, nhưng ông lão thậm chí còn không nhướng mày.
Ông đi thẳng qua họ và nói một cách ngạo mạn: "Phí lời nhiều quá rồi đấy.
Từ đâu tới thì nhanh chóng cút về chỗ đó đi, đừng có ở đây cản tầm nhìn của ta."
Tiêu Nhi nghiến răng và thầm an ủi mình: Không sao đâu, phàm là thần y, mười người thì hết chín người có tính xấu rồi.
Chắc không phải ông ấy không cố tình nhắm vào chúng ta đâu, chỉ là đang khó chịu thôi.
Cô vừa mới xây dựng tâm lý cho