Tiêu Nhi nhanh chóng cười nhẹ trấn an anh: “Đừng lo lắng, em không sao."
Ông lão nhướng mày nhìn cảnh tượng giữa những tia lửa xẹt qua từng viên đá.
Nhưng chỉ một lúc sau, ông lại càng tức giận lao ra và gầm lên: " Các người đúng là to gan, dám đả thương ông bạn già của ta!”
"Xin lỗi tiền bối, người ra tay đoạn tuyệt như thế, chúng con cũng là bất đắc dĩ thôi!".
Tiêu Nhi mỉm cười ngồi xổm xuống, lấy kim bạc lòi ra trên cổ con chó đen lớn rồi thuận thế sờ lên đầu nó, ấm áp nói: “Xin lỗi, có phải tao đã làm mày đau rồi không?" Con chó đen lớn kêu ư ử hai tiếng, nhưng nó không hề trả thù mà thay vào đó, nó đặt đầu lên chân của Tiêu Nhi và nũng nịu cọ qua cọ lại.
Ông lão tròn mắt ngạc nhiên, râu ria dựng đứng lên vì tức giận.
Ông chỉ vào Tiêu Nhi và nói: “Cô, cô, cô là yêu nữ đến từ đâu? Chỉ cần làm gì đó là đã có thể thuần hóa được ông bạn già lão già của ta."
Tiêu Nhi sờ sờ đầu con chó lần nữa mới đứng dậy nhìn vào ánh mắt dò hỏi của ông lão, cười vô hại: “Tiền bối đúng là có con mắt tinh tường, con thật sự là yêu ma từ xa đến! Đặc biệt lên núi để tìm gặp lão quỷ người đó!".
Ông lão chớp mắt, sau đó nghiêm túc nhìn về phía Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong.
Trong chốc lát, đôi mắt của ông hơi nheo lại, trầm giọng nói: “Các người đều là người nước Thanh Bạch?”
Tiêu Nại nhếch môi cười mà không hề trả lời câu hỏi của ông.
Cô đưa mắt nhìn những hàng thuốc bắc ngay ngắn rồi nói: "Tiền bối, cây nhân sâm của người rất đẹp và xum xuê, thoạt nhìn là biết đã được chăm bón cẩn thận.
Nhưng người có biết không? Già néo đứt dây.
Nếu chất dinh dưỡng của cây nhân sâm chỉ được sử dụng để nuôi thân và lá, thì rễ của nó có thể phát triển tốt không?" "Tương tự, những quả hắc kỷ từ này cũng vậy.
Người thúc giục bọn nó nở hoa, mong có nhiều quả nhưng lại hoàn toàn bỏ qua giới hạn khoảng cách giữa các cành.
Một khi có quá nhiều quả, tất yếu chúng sẽ chen chúc nhau để tranh giành chất dinh dưỡng.
Kết quả cuối cùng chỉ có thể cho ra những thứ phẩm nhỏ mà thôi."
"Và cái này, cái này và cái này nữa..."
Đầu ngón tay trắng nõn của Tiêu Nhi đi đến đâu, y thuật của ông lão lập tức chuyển từ tốt thành hư vô.
"Tiền bối, theo cách trồng của người thì cuối cùng thu hoạch không chỉ không đạt như mong đợi, thậm chí còn nhận về một đống phế phẩm.
Đây cũng giống như những cây hoa đào mà người đã đặt ở bên ngoài vậy.
Thật ra chỉ cần tìm thấy một con đường thì những cây đó cũng chỉ là phố trương mà thôi.
Đương nhiên là trồng tụi nó để ngắm thì quả thật rất đẹp."
Lồng ngực ông lão lên xuống kịch liệt, ông chỉ vào Tiêu Nhi "cô" hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng không nói được một câu hoàn chỉnh mà chỉ tức giận phun ra một chữ: “Cứt!".
Ông gần như gầm lên.
Lời vừa dứt, ông tức giận bước vào phòng, chắp tay sau lưng, đóng sầm cửa lại.
Tiêu Nhi làm ra một vẻ mặt tinh nghịch sau lưng ông lão.
Hoắc Kiến Phong liếc mắt nhìn thoáng qua sự ranh mãnh trong mắt cô, đáy mắt sâu nhuốm lên một chút ấm áp: “Đi, về thôi, không chữa nữa!" "Làm sao mà được?" Tiêu Nhi nhìn anh một cái: “Bản thân anh trúng độc như thế nào, anh còn không biết sao?" "Không phải anh có em rồi à?”
Anh nhìn cô với ánh mắt khô khốc: “Hiện tại em chính là thuốc chữa bách bệnh của anh”
Cô hầu như có thể làm cho anh bình tĩnh, nhưng đó không phải là cách giải độc hoàn toàn!.
Tiêu Nhi không giải thích với anh mà giả vờ cười nhẹ: “Không sao, lão già râu ria xồm xoàm này nhìn đáng yêu mà! Chúng ta cứ chờ xem, nhất định ông ấy sẽ đồng ý."
Hoắc Kiến Phong nhìn đồ đạc bày trí xung quanh không liên quan gì độc cổ chút nào, liền nhẹ giọng nói: "Cho dù ông ấy đồng ý chữa trị cho anh, cũng chưa chắc có thể chữa khỏi."
“Vậy thì nhất định phải thử mới biết được!" Tiêu Nhi quyết tâm.
"Các người là ai?