Từ hôm xảy ra tai nạn đến giờ, trong mắt Trình Du cô thật sự như trở thành một người vợ khác.
Một cô vợ hiền lại đảm đang và ngoan ngoãn.
Trải qua một khoảng thời gian dài, Lộ Khiết cũng đã vô cùng mệt mỏi vì cô cứ như một con chim bị giam lỏng trong lâu đài hoa lệ vậy.
Tính cách cô vốn rất tự do, cô thích bản thân trong trạng thái thoải mái, dù vất vả một chút nhưng lại rất yên bình.
Nằm lăn trên chiếc giường rộng lớn, Lộ Khiết thật sự muốn khóc cho số phận của chính mình.
-Híc… thật muốn rời khỏi đây… mà cô ta… rốt cuộc thì Kim Nhã Di kia đã đi đâu nhỉ? Cô ta tại sao lại không quay về? Chẳng phải đã là hơn hai tháng rồi sao?
Nghĩ thôi Lộ Khiết cũng vô cùng khó hiểu.
Cô suy tính một chút rồi chạy ra ngoài ban công phòng.
Nở một nụ cười tà mị, trong đầu đã nhảy số lập kế hoạch, Lộ Khiết quyết tâm vượt rào tẩu thoát ra khỏi đây.
-Lần này nhất định phải rời khỏi đây, tìm lại tự do thôi Lộ Khiết.
Đợi khi trưa nắng, khi tất cả mọi người đã đi nghỉ.
Cô lén lút bước ra sau vườn tránh những tên vệ sĩ mặt lạnh kia.
Nhìn qua những khóm hồng, cô đành liều mình chạy lại.
May mắn lại có một bệ đá lớn cạnh đó, cô khẽ cười coi như là trời giúp mình.
Nhưng nó không hề dễ.
Từng chiếc gai hồng nhọn đâm vào chân và tay cô.
Lộ Khiết nén đau mà trèo qua bệ đá nhảy lên vách tường.
-Cố lên… Lộ Khiết… sắp rồi…
Cuối cùng cô cũng nhảy xuống an toàn ra bên ngoài.
Nhưng mà tay chân cô trầy xước hết cả rồi, từng đớm máu một hiện lên làm cô đau rát.
Tủi thân sụt sùi chút nước mắt, cô lầm bầm.
-Thật tình…
Bây giờ cô cần quay lại trọ cũ, hơn hai tháng rồi cô không có cách nào liên lạc với họ.
Lần trước khi tỉnh dậy ngay cả giấy tờ tùy thân của cô cũng không có.
Chỉ duy nhất có mỗi chiếc ví của Kim Nhã Di bên cạnh.
Cũng đúng thôi, ví và điện thoại của cô đều ở quầy để đồ của nhân viên.
Hôm đó thì có mà nổ và cháy rụi trong đám cháy.
Bắt xe tới chỗ trọ, cô giật mình khi phòng mình đã bị người khác thuê mất.
Đồ đạc cũng không biết đã ở phương nào.
Bà chủ ngang ngược còn bảo lỗi do cô khiến cô tức đến đỏ mặt.
-Dù sao nơi đây con vẫn chưa trả mà? Nếu cô muốn con có thể đưa tiền cho cô.
Đằng này cô còn chưa hỏi ý kiến con đã lập tức quăng hết đồ đi.
-Này này, con ranh con.
Tao nói cho biết nhá.
Phòng trọ của tao là để tao kiếm tiền nuôi cả cái gia đình tao.
Đâu phải là chỗ để mày bỏ trống đi biệt tăm biệt tích.
Ai chịu số tiền lỗ cho tao hả?
-Nhưng ít nhất cô cũng không thể quăng hết đồ của con được.
-Vậy thì đã làm sao? Ý kiến thì ra bãi rác lớn mà tìm.
Đồ của mày thì có gì giá trị mà phải lớn tiếng với tao? Bao nhiêu tao trả?
Uất ức mà Lộ Khiết không thể làm gì được.
Cuối cùng cô đành buông bỏ, đôi co với những người có tiền chỉ rước thiệt thòi vào thân.
Lang thang trên đường phố, Lộ Khiết mang một bụng tức mắng thầm bà chủ nhà.
-Thật tình, bà ta đúng là… già còn khó