Vừa vào đến nhà đã muốn đứng tim với con người mặt lạnh đang ngồi bắt chéo chân tại sofa.
Lộ Khiết đi theo sau bám víu hai tên vệ sĩ còn thì thầm vài ba lời ra ý muốn họ bảo vệ mình.
Hách Trình Du đưa mắt nhìn cô làm cô càng thêm lo sợ.
-Anh ta sẽ không giết tôi chứ? Cũng tại các anh bắt tôi về, nếu tôi có chết thì lỗi là của các anh.
Mấy anh chàng vệ sĩ thật chỉ muốn bật cười té ngửa với thiếu phu nhân nhà mình.
Ở đây lâu như vậy, họ lac lần đầu thấy cô sợ anh, còn là sợ đến mức run rẩy, sắp khóc.
Nghiêm túc lại, họ nhìn Hách Trình Du với ánh mắt vô cùng kính trọng.
-Thiếu gia, đã tìm được thiếu phu nhân về rồi ạ.
-Ừm, lui đi.
Hách Trình Du gật đầu phẩy phẩy tay, anh đứng dậy cho hai tay vào túi quần bước lên lầu.
Anh không cáu gắt cũng không nói gì làm cho Lộ Khiết càng lo lắng hơn.
Có phải cô làm anh buồn lòng rồi hay không? Nhìn dáng vẻ của anh, hình như không được vui.
Lần này, là cô sai rồi.
Hách Trình Du sau khi lên phòng, anh cũng không hiểu sao mình không thể nổi nóng với cô.
Lúc cô mất tích, thứ duy nhất anh lo sợ không phải là vị trí chủ tịch kia mà là cô.
Anh hình như đang sợ, cô sẽ mãi mãi rời khỏi mình.
Từ khi nào mà hình bóng người con gái ấy lại liên tục quấy nhiễu tâm trí anh nhiều đến như vậy.
Anh đã tức điên đến mức muốn lục tung cả thành phố để tìm được cô.
Anh cũng tự hứa nếu bắt được cô sẽ hành hạ cô cho đến khi cô nhớ lời anh dặn và mãi mãi không được phép rời khỏi đây nữa.
Nhưng rốt cuộc, thấy được cô lại chẳng thể làm gì được hơn, trong lòng chỉ có thể nhẹ nhõm đi đôi chút.
Lộ Khiết dưới nhà hít sâu nhìn quản gia Vương mong cứu giúp nhưng ông ấy cũng chỉ lắc đầu thở dài rồi bỏ lên lầu.
Cô bây giờ nên làm gì đây? Nhưng cô cũng không muốn ở đây mãi với cái danh phận mà vốn dĩ không phải là của cô.
Lén lút bước lên lầu, cô dự là sẽ về luôn phòng mình.
Nhưng đi ngang phòng anh lại thấy tim vô cùng thấp thỏm.
Nét mặt ban nãy của anh thật khiến cô phải suy nghĩ.
Đắn đo đưa tay lên rồi lại đưa tay xuống, dự gõ cửa rồi lại không.
Cuối cùng là đánh liều gõ cửa phòng.
"Vào đi!"
Giọng nam ấm áp của Hách Trình Du vang lên.
Lộ Khiết hít sâu mở cửa bước vào.
Hai anh mắt chạm nhau nhưng lại không biết nói gì.
Trình Du ngồi trên giường nhíu mày nhìn cô.
-Có chuyện gì vậy?
Lộ Khiết đi từ từ đứng đối diện với anh.
Hai tay cô bấu víu vào nhau ra vẻ mình rất hối lỗi.
Mặc dù chẳng biết mình đã sai ở đâu nhưng cô vẫn muốn nói lời xin lỗi với anh.
-Trình Du… tôi xin lỗi…
-Làm gì sai sao mà phải xin lỗi?
-Tôi… thật ra tôi chỉ muốn ra ngoài… muốn thoải mái một chút…
-Vậy cô muốn thoải mái? Muốn bản thân không dính dáng gì tới nơi đây? Mặc cho những người nơi đây có bao nhiêu vất vả vì cô thì cô cũng mặc kệ?
-Cái đó… không nghiêm trọng vậy chứ?
-Dàn người làm hôm nay bị trừ 50% lương vì không quản được cô.
Nếu cô còn một lần nữa