" Chị ...!chị ơi ..." Tiếng cô vang lên.
Cô nói rất nhỏ do bị sức yếu , cổ họng đau rát nên khi âm thanh phát ra chập chờn , không rõ.
Cô cố gắng nói âm thanh cũng không được như cô mong muốn
Thấy chị mình vẫn còn ngủ , cô nắm tay Khả Ái.
Khả Ái lơ mơ còn ngủ
Cô không nhắm mắt , một tay vịn vào thành giường , tay còn lại cố chạm vào người Khả Ái để làm chỗ tựa ngồi dậy
Cố đến hai lần không được , cô quyết định không ngồi dậy nữa.
Khả Ái thấy tay ai đó chạm vào người mình , liền tỉnh giấc:" Úi ai đó ? "
Khả Ái mở mắt ra , thấy cô mở mắt liền vui vẻ nói:" Em tỉnh rồi à ? Em ngất làm chị , ông nội , mẹ và dì Lâm lo lắm đấy.
Giờ em cảm thấy trong người sao rồi ? "
Cô không trả lời câu hỏi của Khả Ái , nói:" Nước ...! nước ...!nước ...!" Tiếng nói ngắt quãng như thế là bởi vì cổ họng cô đau rát , khó nói rõ ra được.
Khả Ái nghe thấy , liền cầm cốc nước trên bàn đưa cho cô.
Cô cầm lấy , uống rồi nói:" Giờ em không sao nữa rồi " Cô tự nhiên trả lời nhất có thể cô không muốn mọi người phải lo.
" Vậy tốt quá.
Đầu em còn nóng không ? Còn mệt không ? Có cần ăn gì không ? " Khả Ái hỏi một tràng khiến cô cũng ái ngại không nên trả lời câu nào và bắt đầu từ đâu nữa.
Cô thở vì mệt.
Nói:" Có gì đâu mà sao chị phải lo nhỉ.
Chị yên tâm em còn chưa thực hiện ước mơ của mình " Cô nói trong sự buồn bã.
Đúng vậy ! Khi nào cô mới hoàn thành ước mơ của mình đây ? Đó là câu hỏi khó có thể trả lời được.
" Ừm chị sợ vậy thôi " Khả Ái gập quyển sách lại , rồi đi ra ngoài.
Cô vẫn ngồi trên giường , nhưng ánh mắt của cô lại dán chặt ra phía cửa sổ.
Khả Ái đi có công chuyện.
Sáng hôm ấy , cô ngồi một mình , buồn quá nên lấy giấy bút vẽ ra để vẽ tranh.
Tay cô đưa nhanh thoăn thoắt , nhịp nhàng
< Tại công ty >
Anh mở mắt.
Nhìn đồng hồ trên tay , thầm nghĩ:" Giờ đã muộn thế