Anh xem rồi cũng chán định tắt đi thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Anh nói vọng ra:" Vào đi "
Anh Trịnh và thư kí nhìn nhau rồi gật đầu , lấy hết sức bình sinh , mở cửa rồi cả hai người chạy ùa vào.
Định đóng cửa lại nhưng ai ngờ đâu Bảo An nhanh hơn , hắn xông thẳng vào phòng làm việc của anh với một thái độ vô cùng tức giận.
Anh Trịnh và thư kí hết sức bất ngờ , mắt chữ a mồm chữ o không dám nhìn thẳng vào Bảo An.
Riêng chỉ có mỗi anh vẫn rất điềm đạm , nói:" Mời ngồi "
Bảo An mặc dù rất tức giận lắm nhưng nhìn thấy cách anh hành xử như thế thì tâm trạng của Bảo An lại không thể nói được gì nữa.
Tâm trạng cũng trở nên rối bời , ngồi phịch xuống ghế , ngồi đối diện với anh.
Anh hỏi một cách trịnh trọng:" Sao Tống Tổng lại nóng lòng muốn đến vậy ?? Không biết là có chuyện gì??"
Tay anh đặt ở thành ghế, ánh mắt hướng về phía của người đối diện đang ngồi.
Thái độ của anh thể hiện một cách từ tốn và không có gì là ngạc nhiên khi Bảo An xông thẳng vào mà không có lịch sự như vậy!!
Người bình thường có lẽ sẽ làm một trận lôi đình rồi chứ không có cư xử nhã nhặn như vậy.
"Chuyện là về bản vẽ hôm qua" Bảo An bực dọc nhưng vẫn cố nói
Anh không nói gì , suy ngẫm rồi đáp lại lời Bảo An:" Có chuyện gì sao ?? " Vẫn là câu hỏi đấy vẫn là cái thái độ đó mà sao Bảo An cảm thấy hình như anh khác bội phần.
Bảo An hời hợt nói:" Về chuyện của Ánh Tuyết !! " Lời nói không mấy sắc sảo nhưng lại kèm theo một tâm trạng hình như nặng nề
Cũng chẳng hiểu tại sao mà anh lại không hề tỏ ra quan tâm mà chỉ nhìn Bảo An , tận sâu trong đáy mắt của anh có hằn lên sự tức giận.
Nói về cô ?? Mà nói về vấn đề gì mới được??
" Nói đi " Anh nhàn nhạt ra lệnh
Bảo An hỏi:"Có thật sự anh chính là chồng của cô ấy không??"
Anh không hề ngạc nhiên khi nghe thấy Bảo An hỏi về vấn đề này , ngược lại anh rất điềm đạm trả lời:" Tôi sao lại có thể không nói thật được ?? Huống hồ gì đây lại là