Buổi tối, tại biệt thự Cận gia.
Viễn Hi Đình đang tất bật chuẩn bị cơm tối, vừa xong thì Cận Thời Xuyên cùng Lăng Tuệ Nhiễm bước vào.
Cô lặng thing không nói gì, cắn chặt cơn đau tỏ vẻ không nhìn thấy hai người họ, cúi đầu tiếp tục dọn đồ ăn lên bàn.
Cận Thời Xuyên thấy cô thờ ơ thì vô cùng tức giận, anh xoay người ngồi xuống bên bàn ăn, thuận tay kéo Lăng Tuệ Nhiễm hạ mông ngồi trên đùi mình.
Lăng Tuệ Nhiễm “a” lên một tiếng, sau đó vờ vĩnh đấm lên ngực anh: “Đáng ghét.
Ở đây còn có người kìa.”
Quả nhiên, hành động của Viễn Hi Đình đột nhiên khựng lại, bàn tay chìa ra giữa không trung không ngừng run lên, sóng mắt cô dữ dội như mặt biển gặp bão, vô cùng kịch liệt.
Cô cố gắng điều chỉnh tâm trạng của bản thân, nhắm nhẹ hai mắt, hít thở một hơi thật sâu, sau đó bưng theo bát canh đi ra phía bàn ăn đặt xuống.
“Cận thiếu gia, tôi đã làm xong bữa tối, mời dùng.”
Khi cô xoay người định rời đi thì Cận Thời Xuyên cất giọng nói lạnh như băng: “Gọi con gái cô cùng ăn đi.”
Viễn Hi Đình không quay đầu, cắn răng nói: “Con gái tôi đã ăn rồi, còn tôi thì không đói.
Hai người cứ dùng bữa tự nhiên đi, mẹ con tôi không dám quấy rầy.”
Cận Thời Xuyên lại nói: “Cô không có quyền ra giá, ở đây tôi là chủ.”
Lăng Tuệ Nhiễm õng ẹo sà tới, hai tay bắc qua vai anh ôm chầm lấy rồi hỏi: “Cô ta là ai vậy? Sao anh lại để cô ta ngồi ăn cùng chúng ta.”
Anh không để ý tới Lăng Tuệ Nhiễm, mà tiếp tục nói với Viễn Hi Đình: “Cô có thể bỏ đói mình nhưng không thể để đứa trẻ nhịn theo cô được, như thế được coi là bóc lột trẻ em đó.”
Cô biết mình có trăm cái miệng cũng không thể nào cãi lại anh, huống hồ có một câu anh nói đúng, ở đây anh là chủ, cô lấy cái quyền gì để bào chữa cho bản thân được.
Thở dài trong lòng, cô đi lên lầu gọi Viễn Nhiên xuống, cùng ngồi vào bàn ăn.
Vì cô bé thích ăn cá nên từ đầu chí cuối cô chỉ cúi đầu gỡ xương cho con gái, không thèm đoái hoài tới hai người phía đối diện.
Cô chỉ biết là Lăng Tuệ Nhiễm đã ngồi xuống đàng hoàng ở trước bàn ăn, cứ mỗi lần muốn vồ vập lấy anh thì anh lại nói có trẻ con đừng quá trớn, rồi lạnh nhạt hất tay cô ta ra.
Viễn Nhiên thấy vậy liền hỏi: “Mẹ ơi, cô ấy là ai thế? Sao cô ấy lại ngồi cạnh chồng của mẹ?”
Viễn Hi Đình cạn lời không biết nên giải thích ra làm sao, chỉ mỉm cười xoa đầu con gái, bảo cô bé mau ăn đi.
Lăng Tuệ Nhiễm lại bị mấy lời của Viễn Nhiên chọc tức, cô ta trừng mắt nói lớn: “Này… cái con bé kia.
Cho mày ngồi cùng bàn ăn là may mắn lắm rồi, còn già mồm à.
Mày đừng có mơ tới chuyện gạ gẫm anh Xuyên của tao cho con mẹ giúp việc của mày nhé!”
“Cô là mụ phù thuỷ độc ác, nhất định sẽ không bao giờ có được hoàng tử đâu.
Chỉ có người hiền lành như mẹ cháu mới là công chúa của hoàng tử thôi!” Viễn Nhiên trừng mắt nói lớn, hoàn toàn không chịu thua Lăng Tuệ Nhiễm.
Cô ta tức điên lên, đứng dậy đập mạnh hai tay xuống bàn: “Mày còn không câm miệng có tin tao đuổi hai mẹ con mày ra đường hay không hả?”
“Đây là nhà của cháu, muốn đuổi thì phải đuổi cô mới đúng.” Viễn Nhiên không hề sợ hãi, ngược lại lại có chút phong thái đĩnh đạc của người lớn, khí thế hoàn toàn áp đảo Lăng Tuệ Nhiễm.
Từ nhỏ Viễn Nhiên đã lớn lên bằng những lời châm chọc của biết bao nhiêu người, lại mắc căn bệnh tim bẩm sinh, cô bé đã sớm rèn giũa cho bản thân tinh thần thép, cũng tự nhủ với lòng là sẽ đứng ra bảo vệ mẹ.
Cô bé chưa từng một câu oán trách mẹ mình vì hoàn cảnh đơn thân, rất hiếm khi cô bé nhắc tới những lời trêu chọc của bạn bè xung quanh nói về mình trước mặt mẹ, cũng rất ít khi cô bé hỏi về bố.
Lúc biết mẹ kết hôn với Cận Thời Xuyên, cô bé biết mình sẽ có một gia đình hoàn chỉnh thì rất vui mừng.
Cho dù anh không phải là bố ruột của cô bé, hoặc là không thừa nhận cô bé, thì cô bé cũng sẽ cố gắng dùng sự dễ thương của mình để chinh phục anh.
Lăng Tuệ Nhiễm giận đỏ mặt, vung tay muốn tát Viễn Nhiên, nhưng bị Cận Thời Xuyên nhanh mắt nhanh tay giữ lại.
Anh sắc lạnh nhìn cô ta, quát: “Đủ rồi.
Đừng làm loạn nữa.”
Viễn Hi Đình ôm con gái vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về nói: