Suốt đêm thao thức tới tận 2 giờ sáng mới ngủ, sớm mai lại phải thức dậy sớm dọn dẹp vệ sinh, thể lực của Viễn Hi Đình gần như cạn kiệt.
Cô tới công ty trong tình trạng đầy mệt mỏi, cuồng thâm mắt đen sì, lớp trang điểm cẩu thả không chau chuốt.
Cô ủ dột ngồi phịch xuống ghế, gục đầu trên bàn, liên tục thở dài: “Hazaaa… cứ theo đà này chắc mình mệt chết mất.”
Cao Lâm Mạt vừa tới liền vỗ vỗ lên bả vai Viễn Hi Đình, khiến cô giật mình chồm dậy, cuống cuồng chỉnh sửa tóc tai gọn gàng.
Hôm qua cô vừa bị Cận Tư Thành đột kích tới nay vẫn chưa kịp hoàn hồn, tâm lý không thể ổn định một sớm một chiều ngay được.
Khi ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Mạt, cô ôm ngực thở phào: “Ôi trời, cô doạ tôi hết hồn.”
“Cô sao thế? Mới sớm ra đã như gặp phải ma vậy?” Cao Lâm Mạt treo túi xách sau ghế rồi thong dong ngồi xuống bàn làm việc.
Viễn Hi Đình đang nghĩ: gặp ma cũng chẳng đáng sợ như thế này!
Ban sáng, cô cố tình thức dậy thật sớm, nhanh tay nhanh chân làm hết việc nhà, rồi mau chóng đưa Viễn Nhiên rời khỏi biệt thự trước khi Cận Thời Xuyên thức dậy.
Sau một chuỗi chuyện đen đủi đổ lên đầu, cô đã đúc kết được kinh nghiệm, muốn sống yên ổn ở Cận gia tốt nhất đừng nên để mất lòng anh, mà cách hữu hiệu hơn cả là tránh gặp mặt, càng ít chạm mặt anh càng tốt.
Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính.
Viễn Hi Đình chưa kịp thở, Tần Dữ đã bước từ ngoài cửa vào, đi thẳng tới chỗ làm việc của cô.
“Cô Viễn, mời cô đi theo tôi một chuyến.”
“Có… chuyện gì sao?” Lòng Viễn Hi Đình nặng trĩu như mang vác tản đá nghìn cân, mặt méo mó nhưng lại không thể cười lên nổi.
Tần Dữ nghiêm chỉnh nói: “Tổng giám đốc muốn gặp cô.”
Cả phòng bị chấn động không thôi, hôm qua là phó tổng đích thân tới gặp cô, nay lại là trợ lý của tổng giám đốc đại giá quang lâm tới mời, rốt cuộc là cô đã phạm phải tội tày đình gì chứ?
Không cần nhìn cô cũng biết là mọi ánh mắt đang đổ dồn lên người mình, cô gượng cười nhìn Tần Dữ: “Trợ lý Tần… tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé của phòng thiết kế, không thích hợp đi gặp tổng giám đốc đâu! Nếu như tổng giám đốc có yêu cầu gì, anh cứ nói ra, tôi nhất định cố gắng hoàn thành, sẽ không làm chậm trễ.
Còn… lên gặp thì… hay là thôi đi!”
Mặt Tần Dữ tỏ ra nghiêm túc: “Cô Viễn, xin cô đừng làm khó tôi.
Tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương, tổng giám đốc nói gì thì tôi làm đó, chứ tôi không thể tự quyết định được.”
“Vậy được.
Nhờ anh dẫn đường.” Viễn Hi Đình biết mình không thể nào chối cãi tiếp được nữa chỉ có thể uất hận đi theo Tần Dữ đến gặp anh.
Tâm tình như treo lơ lửng đầu ngọn cây, hoàn toàn không biết làm thế nào để đi xuống cả.
Khi đi ngang qua Cao Lâm Mạt, cô ấy cố tình túm cổ tay cô kéo lại, thấp giọng hỏi: “Cô… phạm phải lỗi gì à? Từ trước tới nay trong công ty chưa hề có tiền lệ vượt cấp như vậy bao giờ.
Hôm qua là phó giám đốc, hôm nay lại tổng giám đốc đều nhằm vào cô là thế nào?”
Viễn Hi Đình nhũn vai, lắc lắc đầu: “Tôi không biết.”
Kỳ thực cô không biết Cận Thời Xuyên gọi cô tới là có việc gì, anh muốn quát mắng cô hay là hành hạ cô đây.
Sau hai tiếng gõ cửa, bên trong phòng tổng giám đốc liền vọng ra một chất giọng lạnh như núi băng: “Vào đi.”
Tần Dữ mở cửa cho cô, nghiêng người tránh sang một bên để cô có thể dễ dàng đi vào bên trong.
Cô từng bước đi đến gần bàn làm việc của Cận Thời Xuyên, cảm giác sau lưng đã thấm đầy môi hôi lạnh.
Cận Thời Xuyên nhíu mày chăm chăm nhìn cô, chờ tới khi cô dừng bước anh mới lên tiếng: “Đứng xa như thế làm gì, tôi đâu có ăn thịt cô.”
“Anh gọi tôi có việc gì?” Viễn Hi Đình ấp úng hỏi, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn Cận Thời Xuyên nhân lúc anh không để ý, sau đó lại vội vàng quay đi vì sợ bị anh bắt gặp.
Anh tiếp tục cúi đầu nhìn màn hình máy tính, âm lãnh nói: “Pha giúp tôi một ly cà phê.”
Cô chôn chân tại chỗ, mờ mịt không hiểu chuyện gì: “Hả?”
Bàn tay anh thoăn thoắt đánh máy, đầu anh cũng lười ngẩng lên, sắc lạnh toả ra trên người anh mỗi lúc một nồng đậm: “Cô nghe không hiểu tiếng người à.”
Thu lòng bàn tay thành nắm đấm, cố đè sự phẫn nộ vào trong lòng, cô nghiến răng nghiến lợi đáp trả lại anh: “Hiểu thì hiểu, nhưng đó không phải là công việc của tôi.”
Anh vu vơ hỏi: “Vậy công việc của cô là gì?”
Cô nhanh chóng đáp: “Thì… chính là ở phòng thiết kế.”
Anh quyết tâm bức ép