Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

11: Sự Trỗi Dậy Mạnh Mẽ Của Thanh Xuân


trước sau


Suốt đêm thao thức tới tận 2 giờ sáng mới ngủ, sớm mai lại phải thức dậy sớm dọn dẹp vệ sinh, thể lực của Viễn Hi Đình gần như cạn kiệt.

Cô tới công ty trong tình trạng đầy mệt mỏi, cuồng thâm mắt đen sì, lớp trang điểm cẩu thả không chau chuốt.
Cô ủ dột ngồi phịch xuống ghế, gục đầu trên bàn, liên tục thở dài: “Hazaaa… cứ theo đà này chắc mình mệt chết mất.”
Cao Lâm Mạt vừa tới liền vỗ vỗ lên bả vai Viễn Hi Đình, khiến cô giật mình chồm dậy, cuống cuồng chỉnh sửa tóc tai gọn gàng.

Hôm qua cô vừa bị Cận Tư Thành đột kích tới nay vẫn chưa kịp hoàn hồn, tâm lý không thể ổn định một sớm một chiều ngay được.

Khi ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Mạt, cô ôm ngực thở phào: “Ôi trời, cô doạ tôi hết hồn.”
“Cô sao thế? Mới sớm ra đã như gặp phải ma vậy?” Cao Lâm Mạt treo túi xách sau ghế rồi thong dong ngồi xuống bàn làm việc.

Viễn Hi Đình đang nghĩ: gặp ma cũng chẳng đáng sợ như thế này!
Ban sáng, cô cố tình thức dậy thật sớm, nhanh tay nhanh chân làm hết việc nhà, rồi mau chóng đưa Viễn Nhiên rời khỏi biệt thự trước khi Cận Thời Xuyên thức dậy.

Sau một chuỗi chuyện đen đủi đổ lên đầu, cô đã đúc kết được kinh nghiệm, muốn sống yên ổn ở Cận gia tốt nhất đừng nên để mất lòng anh, mà cách hữu hiệu hơn cả là tránh gặp mặt, càng ít chạm mặt anh càng tốt.

Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính.

Viễn Hi Đình chưa kịp thở, Tần Dữ đã bước từ ngoài cửa vào, đi thẳng tới chỗ làm việc của cô.


“Cô Viễn, mời cô đi theo tôi một chuyến.”
“Có… chuyện gì sao?” Lòng Viễn Hi Đình nặng trĩu như mang vác tản đá nghìn cân, mặt méo mó nhưng lại không thể cười lên nổi.

Tần Dữ nghiêm chỉnh nói: “Tổng giám đốc muốn gặp cô.”
Cả phòng bị chấn động không thôi, hôm qua là phó tổng đích thân tới gặp cô, nay lại là trợ lý của tổng giám đốc đại giá quang lâm tới mời, rốt cuộc là cô đã phạm phải tội tày đình gì chứ?
Không cần nhìn cô cũng biết là mọi ánh mắt đang đổ dồn lên người mình, cô gượng cười nhìn Tần Dữ: “Trợ lý Tần… tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé của phòng thiết kế, không thích hợp đi gặp tổng giám đốc đâu! Nếu như tổng giám đốc có yêu cầu gì, anh cứ nói ra, tôi nhất định cố gắng hoàn thành, sẽ không làm chậm trễ.

Còn… lên gặp thì… hay là thôi đi!”
Mặt Tần Dữ tỏ ra nghiêm túc: “Cô Viễn, xin cô đừng làm khó tôi.

Tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương, tổng giám đốc nói gì thì tôi làm đó, chứ tôi không thể tự quyết định được.”
“Vậy được.

Nhờ anh dẫn đường.” Viễn Hi Đình biết mình không thể nào chối cãi tiếp được nữa chỉ có thể uất hận đi theo Tần Dữ đến gặp anh.

Tâm tình như treo lơ lửng đầu ngọn cây, hoàn toàn không biết làm thế nào để đi xuống cả.

Khi đi ngang qua Cao Lâm Mạt, cô ấy cố tình túm cổ tay cô kéo lại, thấp giọng hỏi: “Cô… phạm phải lỗi gì à? Từ trước tới nay trong công ty chưa hề có tiền lệ vượt cấp như vậy bao giờ.

Hôm qua là phó giám đốc, hôm nay lại tổng giám đốc đều nhằm vào cô là thế nào?”

Viễn Hi Đình nhũn vai, lắc lắc đầu: “Tôi không biết.”
Kỳ thực cô không biết Cận Thời Xuyên gọi cô tới là có việc gì, anh muốn quát mắng cô hay là hành hạ cô đây.

Sau hai tiếng gõ cửa, bên trong phòng tổng giám đốc liền vọng ra một chất giọng lạnh như núi băng: “Vào đi.”
Tần Dữ mở cửa cho cô, nghiêng người tránh sang một bên để cô có thể dễ dàng đi vào bên trong.

Cô từng bước đi đến gần bàn làm việc của Cận Thời Xuyên, cảm giác sau lưng đã thấm đầy môi hôi lạnh.

Cận Thời Xuyên nhíu mày chăm chăm nhìn cô, chờ tới khi cô dừng bước anh mới lên tiếng: “Đứng xa như thế làm gì, tôi đâu có ăn thịt cô.”
“Anh gọi tôi có việc gì?” Viễn Hi Đình ấp úng hỏi, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn Cận Thời Xuyên nhân lúc anh không để ý, sau đó lại vội vàng quay đi vì sợ bị anh bắt gặp.

Anh tiếp tục cúi đầu nhìn màn hình máy tính, âm lãnh nói: “Pha giúp tôi một ly cà phê.”
Cô chôn chân tại chỗ, mờ mịt không hiểu chuyện gì: “Hả?”
Bàn tay anh thoăn thoắt đánh máy, đầu anh cũng lười ngẩng lên, sắc lạnh toả ra trên người anh mỗi lúc một nồng đậm: “Cô nghe không hiểu tiếng người à.”
Thu lòng bàn tay thành nắm đấm, cố đè sự phẫn nộ vào trong lòng, cô nghiến răng nghiến lợi đáp trả lại anh: “Hiểu thì hiểu, nhưng đó không phải là công việc của tôi.”
Anh vu vơ hỏi: “Vậy công việc của cô là gì?”
Cô nhanh chóng đáp: “Thì… chính là ở phòng thiết kế.”
Anh quyết tâm bức ép

cô tới đường cùng: “Vậy được… nộp bản thiết kế của cô cho tôi xem.”
Tim cô đập chậm vài nhịp, hơi thở dần không thông, cả người cô hơi run lên vì rét lạnh: “Anh…cố ý đúng không?”

Thần sắc anh vẫn một màu lạnh không đổi: “Đâu có.

Là cô tự nhận mình là người của phòng thiết kế mà.”
Cho dù chết cũng phải chết một cách minh bạch, cô cố chấp cãi tới cùng: “Nhưng tôi mới vào công ty chưa lâu làm gì đã được giao công việc thiết kế chứ!”
“Vậy bình thường cô làm những việc gì?” Anh ngừng đánh chữ trên bàn phím máy tính, hỏi.

“Thì photo tài liệu, nhập số liệu, pha cà phê giúp mọi người.” Cô không hề nhận ra mình đã sập bẫy hồ ly, tự mình nhảy xuống hố.

“Tôi đã hỏi trưởng phòng Lâm của phòng cô, cô ấy nói là bên đó hôm nay rảnh việc, đúng lúc bên tôi lại cần người thành thạo rót nước pha trà, lấy cà phê, in tài liệu giúp, nên phiền cô qua đây phụ giúp một ngày.” Im lặng một lúc, Cận Thời Xuyên lại nói tiếp: “Cô không can tâm sao? Không can tâm có thể xin nghỉ việc bất cứ lúc nào, đồng thời cứ chuẩn bị thêm một bản thoả thuận chấm dứt hợp đồng hôn nhân đến cho tôi ký tên.”
Anh chăm chú quan sát biểu tình trên gương mặt cô, khoé môi cong lên như cười như không, anh muốn xem xem cô trốn anh kiểu gì.

Cô càng cố tránh mặt anh thì anh càng để cô ở nơi mình dễ nhìn thấy nhất.

Cô nghiến răng ken két, nuốt cơn tức xuống bụng, chầm chậm đi tới trước bàn làm việc của Cận Thời Xuyên, cầm lấy ly cà phê cạn nước đang đặt cạnh máy tính, nhỏ giọng hỏi: “Anh có yêu cầu gì về cà phê không?”
Anh cong nhẹ khoé môi: “Pha kiểu tôi thích là được.”
“Làm sao tôi biết kiểu mà anh thích?” Mặt Viễn Hi Đình đen lại.
“Thế thì cứ pha đi pha lại đến lúc nào tôi thích thì thôi!” Anh nhướng mày đáp lại cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Viễn Hi Đình đi đến trước máy pha cà phê, vừa thành thạo các bước, từ nghiền hạt tới chia tỉ lệ đều dựa theo sở thích trước kia của anh.

Thực sự cô cũng không biết, nhiều năm như vậy rồi anh đã thay đổi hay là chưa.

Năm phút sau, cô bưng ly cà phê nóng đặt tới trước mặt anh.


Anh không thèm liếc nhìn lấy một cái, chỉ thuận tay nhấc ly lên uống một ngụm.

Cô hỏi: “Đã vừa ý Cận tổng chưa ạ?”
“Cô thấy sao?” Mày anh hơi nhướng lên, phong thái lúc uống cà phê của anh vẫn giống như trước đây, chỉ cần đúng hương vị mà anh thích thì anh sẽ biểu lộ rõ trên mặt.

Chẳng hiểu sao giây phút ấy đột nhiên cô ngơ ngẩn nhìn anh không chớp mắt, trái tim đập thình thịch thình thịch như nai con chạy loạn, không cách gì dừng lại.

Chàng trai đứng trước mặt cô đây đã không còn là thiếu niên năm nào, mà thay vào đó là một người đàn ông phong lưu, đĩnh đạc, trưởng thành, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt người ấy, là cô không cách gì khiến thần thức mình lý trí được.

Anh cũng nhìn cô không rời, vỏ bọc lạnh lùng trong anh đang từng chút một bị bào mỏng, thay vào đó là sự trỗi dậy mạnh mẽ của thanh xuân.

Năm mười lăm tuổi, anh vì cô mà mất đi lý trí, chấp nhận sống theo bản năng.

Bây giờ gặp lại đã là hai mươi tám tuổi, anh vẫn không cách gì để lý trí thắng nổi con tim.

Chỉ vì cô cố tình tránh mặt mà anh bất chấp quy định gọi cô tới văn phòng riêng.

Chỉ vì cô tỏ ra vô cảm mà tim anh quặn thắt từng cơn.

Chỉ vì cô vẫn còn nhớ hương vị cà phê anh thích mà bao nhiêu nỗi hận trong lòng anh đều tan biến.

Rõ ràng mấy ngày trước anh còn muốn phát điên lên khi nhìn thấy cô vẫn còn qua lại với Hứa Cẩn Dương, mà tại giờ phút này anh chỉ muốn ôm chầm lấy cô, điên cuồng hôn lên môi cô để giải toả bao nỗi nhớ mong của hơn hai nghìn ngày chờ đêm đợi vừa qua.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện