Màn đêm tĩnh mịch và tối tăm, ánh sáng ngập tràn muôn màu muôn vẻ.
Tiết trời dìu dịu, gió nhẹ nhàng thổi qua, dòng người tấp nập xuôi ngược.
Anh nắm chặt lấy cánh tay cô, bước nhanh ra khỏi nhà hàng, không một cái ngoái đầu nhìn lại.
Dừng bước trước công viên phía đối diện, cô ngại ngùng dứt tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh, rối rắm nói: “Xin lỗi, ban nãy Lưu Đào quá kích động rồi.”
Lưu Đào hậm hực đứng đối diện với Cận Thời Xuyên: “Tớ không kích động, rõ ràng anh ta biết rõ Chu Nham Điềm có tình cảm với mình mà không biết đường tránh xa, đã thế còn ngồi cạnh cô ta khiến tớ ngứa mắt.
Cậu là vợ anh ta, có thể có nghĩa vụ phải giữ mặt mũi cho anh ta nhưng tớ thì không.”
Cận Thời Xuyên lười nói với Lưu Đào, anh trực tiếp kéo Viễn Hi Đình lên xe.
Ôn Diên biết ý, sống chết kéo Lưu Đào lại.
Lưu Đào đạp mạnh một cái thật mạnh lên mu bàn chân Ôn Diên: “Sau này bớt dở trò lưu manh với tôi lại.”
Ôn Diên dở mếu dở khóc: “Tôi không có.”
“Tốt nhất là đừng để tôi thấy mặt anh thêm một lần nào nữa, bạn của tra nam chắc chắn không phải loại người tốt lành gì.” Lưu Đào thẳng thắn vào thẳng vấn đề, không một chút quan ngại nào với Ôn Diên cả.
“Đừng vơ đũa cả nắm thế chứ, người đẹp.” Ôn Diên muốn quơ lấy tay Lưu Đào lại bị cô trừng ngay một cái nhìn đầy giá lạnh.
Lưu Đào ngoắt tay ý bảo Ôn Diên lại gần đây, anh ta dè dặt ghé sát người về phía cô, một giây sau đó, cô liền vung chân đá một phát vào ngay chỗ hiểm, khiến anh ta đau vật vã ôm lấy thân, răng nghiến chặt môi, mặt đỏ bừng, giọng nói cũng trở nên lắt léo.
“Cô… không thể nhẹ tay chút được à…”
Cô ấy nhếch môi cười mỉa mai: “Đối xử với đàn ông tồi không thể nào nhẹ tay được.”
Sau khi lái xe đi khá xa, Cận Thời Xuyên tấp xe vào bên mép đường rồi tắt máy, anh liếc mắt nhìn Viễn Hi Đình một cái, nửa nóng nửa lạnh hỏi cô: “Tại sao không hỏi anh?”
Viễn Hi Đình ngẩn ngơ nhìn anh: “Hỏi gì cơ?”
Cận Thời Xuyên tỉnh bơ đáp: “Chuyện giữa anh và Chu Nham Điềm.”
Lòng rõ ràng nặng trĩu nhưng câu chữ ra khỏi miệng cô lại nhẹ tựa lông hồng, hờ hững tới mức chính bản thân cô cũng không dám tin là mình lại nói ra những lời như thế: “Có gì để hỏi chứ! Hai chúng ta chỉ là quan hệ hợp đồng hôn nhân thôi mà.”
Nói mấy lời trái suy nghĩ khiến lòng cô bứt rứt.
Bao ngày qua cứ luẩn quẩn nghĩ ngợi rồi lại tưởng tượng đủ thứ chuyện khiến cô mệt mỏi rồi.
Nhưng lại sợ hỏi anh, càng sợ nghe câu trả lời.
Cô cứ nghĩ nếu lần này anh cũng phản bội lại hợp đồng hôn nhân, tới bên cạnh Chu Nham Điềm thì hai người coi như hoà.
Nhưng sự thật không phải như thế, có những chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra, cho dù có cố vớt vát kiểu gì cũng không thể xoá mờ.
Huống hồ gì, giây phút này cô thực sự sợ những gì bản thân lo lắng sẽ xảy đến.
Nghĩ tới đây tròng mắt cô ươn ướt, luống cuống nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Ngay lúc đó, bên cạnh cô liền vang lên thanh âm lạnh lùng quen thuộc: “Nhưng để duy trì cũng cần sự thành thực.”
“Ò.” Cô gật đầu theo bản năng.
Anh hơi nhíu mày, ánh mắt chăm chú nhìn cô không rời: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Cô gái ngốc! Trong lòng khó chịu cứ nói ra, sao lại ôm hết một mình rồi suy nghĩ linh tinh như thế.
Cô lấy hết dũng khí quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Anh với cô ấy từng sống chung ở nước ngoài sao?”
Trong khi tim cô đập thình thịch vì lo âu thì anh lại điềm tĩnh tựa như mọi chuyện chẳng hề liên quan gì tới mình.
“Không có.
Anh vẫn luôn ở ký túc xá trường.”
Lòng cô thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó lại nhiễu loạn.
“Vậy tại sao hai người lại ăn cơm cùng nhau?”
Anh cố lục tìm trong suy nghĩ, bởi vì chính anh cũng chẳng thể nhớ nổi chuyện ăn cơm diễn ra khi nào.
Thời điểm đó, anh gần như mất hết năng lượng sống, dù làm gì cũng như đều trở nên mông lung, đã có nhiều chuyện anh không còn nhớ rõ nữa.
Đối với anh, chỉ có khoảng thời gian hồi trung học khiến anh mãi nhớ không bao giờ quên, còn lại những tháng ngày không cô đều trở nên mờ nhạt không rõ.
Rất lâu sau, anh mới lên tiếng