Hiểu lầm được hoá giải, cảm xúc lên ngôi, Cận Thời Xuyên về tới phòng ngủ liền tiện tay vứt áo vest lên trên ghế sô pha, ngồi phịch xuống, khoé môi liên tục vểnh lên một đường cong rực rỡ.
Cho tới khi Viễn Hi Đình lên đến, anh mới ngừng cười, giả vờ thiết lập lại bộ dạng lạnh lùng thường nhật.
Bầu không khí quay về trạng thái bình thường, chỉ còn lòng người rạo rực.
Tuy nhiên, cả anh và cô đều đã học được cách che giấu, che đi tất cả những suy nghĩ vào sâu trong cõi lòng, để không ai biết, nhằm giữ lại một chút tâm tư cho riêng mình.
Trải qua mười năm cách trở hàng vạn núi sông trùng trùng, cả anh và cô ít nhiều cũng đã có sự thay đổi, không còn vẹn nguyên giống như thủa ban đầu, càng không bốc đồng nói ra hết những tâm tư trong lòng mình như trước, bao nhiêu niềm vui lẫn nỗi buồn đều được phủ kín bằng một lớp băng tuyết không bao giờ tan chảy.
“Cạch” lên một tiếng, cửa đóng lại, tiếng dép loẹt quẹt càng lúc càng tới gần anh hơn.
“Anh… đi tắm trước đi, em có chút việc phải làm cho xong.” Viễn Hi Đình vừa nói vừa ngồi xuống bàn làm việc, mở máy tính lên.
Cận Thời Xuyên liếc mắt nhìn Viễn Hi Đình một cái đầy ý vị sâu xa, rồi bước thẳng vào phòng chứa đồ, ôm quần áo đi tắm.
Tiếng nước rả rích vang lên, từng giọt từng giọt lăn dài trên cơ thể cường tráng của anh, mang theo một luồng hơi âm ấm, thẩm thấu qua da, chạy thẳng vào linh hồn, gột sạch đi bao phiền ưu và mệt mỏi bên trong đó.
Sau đó, anh liền bước tới bồn tắm, ngả mình nằm vào trong, nhắm nhẹ mắt thả lỏng, ngâm mình hưởng thụ chút bình yên.
Những bọt xà phòng tắm trôi dạt theo cánh hoa hồng màu đỏ sẫm, lởn vởn trêu đùa trên thân thể rắn rỏi lại trắng mịn của anh.
Hương hoa dịu nhẹ quyện cùng mùi sữa tắm mát lành giống như một luồng nắng xuân giọi thẳng vào trái tim anh, khiến anh dần chìm sâu trong cơn mụ mị, bất tri bất giác thả hoàn toàn hồn vía vào trong sự dịu êm.
Thời gian cứ thế trôi qua, ba mươi phút sau, Cận Thời Xuyên mới mở mắt, lay tỉnh thần thức của bản thân, quay về với thực tại.
Lúc anh vừa định bước ra khỏi bồn tắm, hai mắt đột nhiên loé sáng, vô thức hét toáng lên: “Á…á…”
Trên sàn nhà ẩm ướt, một con gián đang thong dong bò qua chạy lại, khiến anh sợ tái mặt.
Anh thu mình ngồi xổm trên thành bồn tắm, ngón tay chỉ về phía con gián đang ngo ngoe dưới sàn.
“Đứng im, đừng qua đây, nếu mày qua đây tao đập chết mày.”
Viễn Hi Đình nghe thấy tiếng la chói tay liền hốt hoảng đẩy cửa xông vào, ánh mắt cô quét nhanh trên trần nhà một lượt, trông thấy con gián nhỏ đang đứng gần kệ vòi sen, liền không nhịn được mà bật cười.
Nhưng khi cô vừa ngẩng đầu, nụ cười trên đầu môi liền tắt vụt, hai mắt cô giãn to ra, rồi hoảng hốt quay người lại.
“Anh mau che lại đi.”
Cận Thời Xuyên lúc này mới cúi xuống nhìn thân thể trần tr.uồng của mình, trong lòng tràn ngập một mớ tơ vò.
“Khăn tắm ở bên kia, anh không thể tự mình lấy được.”
Thở dài trong bất lực, Viễn Hi Đình đành chầm chậm bước tới lấy chiếc khăn treo trên giá cạnh bồn rửa, rồi đi thụt lùi về phía anh, hai tay liên tục quơ quơ phía sau dò đường.
Cho đến khi tay chạm tới bàn tay lành lạnh còn vướng hơi nước của anh, cô mới giật mình đứng sững lại.
“Đây, anh phiền thật đó.
Lớn xác thế mà lại sợ một con gián.”
Anh không thèm cãi lại, nhận lấy khăn tắm từ tay cô, nhanh chóng quấn quanh phần thân dưới.
“Xong rồi, em mau giúp anh xử lý nó đi.”
Cô từ từ xoay người lại, đưa mắt nhìn con gián trên sàn rồi đảo đôi con ngươi liếc về phía anh, trong đáy mắt loé lên tia tinh nghịch.
“Em… muốn làm gì?” Cận Thời Xuyên run rẩy lùi về sau, dán chặt người trên tường, sắc mặt tái nhợt như không có giọt máu nào chảy qua.
Viễn Hi Đình không đáp lại, chỉ cười cười, một giây sau đó, tay cô thoăn thoắt tháo dép lê ra, đập một phát lên thân con gián, khiến nó chết ngay tại chỗ.
Rút mấy tờ giấy lau cạnh bồn vệ sinh, cô cúi đầu nhặt xác gián, cố tình dơ về phía anh.
“Con dán này đáng yêu phết nhỉ? Hay là… để nó lại làm bạn với anh?”
Cận Thời Xuyên tái xanh mặt, dở khóc dở mếu: “Em đừng làm bừa, mau vứt đi, trong người nó có hàng vạn