Rạng Đông, ánh mặt trời như quả cầu lửa khổng lồ đang chơi trốn tìm với chân mây trắng xoá.
Loé sáng, những tia nắng ban mai nhẹ nhàng phủ xuống nhân gian, chiếu qua đỉnh đầu Cận Thời Xuyên, đọng lại một tia vàng nhàn nhạt.
Trên ban công thoáng đãng, hai tay anh đút túi quần, thong dong đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh thành phố xa xăm, những toà nhà chọc trời, dòng xe cộ tấp nập trên con phố quanh co, hàng cây xanh lá đung đưa nhè nhẹ trước làn gió xuân dịu êm.
Sáng hôm nay anh cố tình tới công ty sớm, nhắn tin hẹn gặp Chu Nham Điềm để nói rõ ràng mọi chuyện.
Nhận được tin nhắn của anh, Chu Nham Điềm giống như nở hoa trong bụng, nhanh chóng sửa soạn tươm tất rồi lái xe tới thẳng công ty, một mạch đi lên sân thượng.
Dưới ánh nắng bình minh, bóng lưng anh nhuốm đầy sắc vàng, mênh mông và đình viện.
Cô ta ngây ngẩn ngắm nhìn, trong mắt loé lên tia sáng, mép môi bất giác nhoẻn cười.
Từ nhỏ tới lớn, cô ta luôn khao khát có được người đàn ông ấy, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên anh chủ động hẹn gặp cô ta.
Chu Nham Điềm vui vẻ đi tới, đứng ở bên cạnh Cận Thời Xuyên, liếc mắt nhìn ngang, hiện ra trước mắt cô ta là nửa gương mặt tuấn lãng không góc chết, ngũ quan cân xứng hài hoà, sắc lạnh quyện lẫn cùng sự cương nghị, khiến người đối diện không cách nào thoát khỏi sự trầm mê.
Ánh mắt anh nhìn thẳng, thỉnh thoảng mi mắt chớp chớp, sự tĩnh mịch trong đó như quyện lẫn cùng ánh nắng vàng ươm, đọng lại một tia sắ.c tình đầy lãng mạn.
Thế nhưng cô ta lại không hề hay biết, sở dĩ cái lãng mạn trong mắt anh không phải dành cho cô ta, bởi vì chỉ những lúc anh nghĩ tới Viễn Hi Đình, hai mắt mới trở nên xán lạn như thế.
Khoé môi Chu Nham Điềm cong nhẹ, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Cận Thời Xuyên, dịu dàng hỏi: “Mới sáng sớm anh đã gọi em tới là có việc gì?”
Cận Thời Xuyên vẫn không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, sóng mắt trầm lặng như nước, thanh âm không quá nặng nhưng cũng không phải dịu dàng, trầm trầm vang lên trong không gian tĩnh lặng.
“Nham Điềm, tôi vẫn luôn xem cô là một người bạn tốt, chưa bao giờ nghĩ sẽ đi quá giới hạn.
Tôi và cô, hoặc là mãi mãi làm bạn, hoặc là lùi về sau xem nhau như người xa lạ, chứ tuyệt đối không có khả năng tiến lên thêm.”
Nụ cười trên đầu môi Chu Nham Điềm tắt vụt, tâm tình cô ta như từ trên trời cao rơi xuống vực thẳm.
Sắc mặt đen lại như hòn than nguội, cõi lòng lạnh ngắt như tro tàn.
Đôi bờ môi của cô ta run run nửa ngày mới có thể nói được thành lời: “Tại sao? Em có gì thua Viễn Hi Đình?”
Cận Thời Xuyên điềm tĩnh lắc đầu: “Cô không thua Hi Đình, thậm chí cô ấy không bằng cô, chỉ là tôi không thể chấp nhận tình cảm mà cô dành cho tôi.
Vốn dĩ, tôi cứ nghĩ chỉ cần mình tỏ ra phớt lờ thì cô sẽ tự động rút lui, nhưng chuyện đã đến nước này tôi không cho phép bản thân ngập ngừng nữa, vì như thế sẽ gây ra tổn thương cho cả cô và Hi Đình.”
Anh trước nay luôn sống có nguyên tắc, bất kì ai cũng không có khả năng phá vỡ nó.
Trái tim Chu Nham Điềm như bị khoan một hố sâu, máu rỉ xuống cõi lòng lạnh giá.
Nước mắt ào ào tuôn ra, bao vây lấy đôi con ngươi đen láy, biến đáy mắt sâu như chim ưng của cô ta trở nên nhiễu loạn.
Đau đớn nhất không phải là vết thương ngoài da, mà đau đớn hơn cả là vết thương lòng không biết làm sao để chữa lành.
Trong cơn tuyệt vọng, Chu Nham Điềm run rẩy hét lên: “Em không chấp nhận.” Cũng sẽ không chịu thua Viễn Hi Đình.
Cận Thời Xuyên lạnh nhạt nói tiếp: “Cho dù không có Hi Đình thì tôi cũng sẽ không thể đón nhận tình cảm của cô được.
Dưa ép sẽ không ngọt, mong cô hiểu cho.
Hãy buông tha cho tôi, cũng như là cho bản thân có cơ hội được làm lại.”
Chu Nham Điềm cười khổ, buông tha? Cô ta buông tha kiểu gì đây? Cô ta đã vì anh mà bất chấp tất cả, giờ đây chỉ đổi lại được ba chữ “hãy buông tha” từ anh.
Cô ta xoay người nhìn theo bóng lưng lạnh giá của anh cho tới khi khuất hẳn, sau đó điên loạn ôm đầu hét lớn, rồi dùng chân đá thịch mấy cái lên tường, chỉ đến khi đầu ngón chân truyền tới cơn đau dữ dội mới khiến cô ta dừng lại.
Đứng sững trước thành tường trên sân thượng, Chu Nham Điềm bóp chặt lấy bức tường lạnh ngắt, mặt đen lại như bầu trời sắp nổi giông bão, hai hàng nước mắt