Vương Ích nhận lấy tệp hồ sơ từ tay Viễn Hi Đình, dở từng trang ra đọc, rồi đặt bút kí tên.
Sau đó, ông ta liền gấp lại, trả về tay cô.
Cô nhận lại tệp hồ sơ, cúi đầu nói tiếng “cảm ơn”, xoay lưng định rời đi thì bất ngờ đầu óc choáng váng, thân thể mềm nhũn mà ngã sạp xuống ghế sô pha.
Cố lắc đầu lay tỉnh thần thức, Viễn Hi Đình mở to hai mắt nhìn Vương Ích, thở hồng hộc chất vấn.
“Ông muốn làm gì?”
Cuối cùng, Vương Ích cũng lộ ra bộ mặt lưu manh sẵn có, chậm rãi vòng tay ôm lấy người Viễn Hi Đình, nâng cánh tay thô bỉ vu.ốt ve gò má ửng hồng của cô.
“Đương nhiên là cho em hưởng thụ mùi đời rồi.”
“Buông tôi ra… đừng động vào tôi.” Viễn Hi Đình dùng chút sức lực yếu ớt còn sót lại để vùng vẫy nhưng chẳng thể nào thoát ra khỏi móng vuốt của dã thú.
Thần trí cô dần rơi vào mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê, cơ thể bị ông ta ôm lấy rồi dẫn đi.
Cô không còn chút sức lực nào để phản kháng, càng không có khả năng bỏ chạy, chỉ có thể bất lực bước đi theo sự khống chế tàn bạo của Vương Ích.
Cô bị dẫn tới phòng khách sạn, rồi bị ông ta quẳng lên giường giống như một món đồ.
Thuốc ngấm dần vào máu cô, hai hàng mi cô sụp xuống, khiến cô không cách gì cạy mắt lên nổi, chỉ có thể ép thần trí không được rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Ngay lúc đó, Cận Thời Xuyên vô tình đi ngang qua phòng thiết kế, khi thấy bàn làm việc của Viễn Hi Đình trống vắng thì anh liền nán chân lại, xoay người đi vào trong, hỏi: “Viễn Hi Đình đâu?”
Cả đám phòng thiết kế đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt lắc đầu: “Không biết.”
Ấn đường của Cận Thời Xuyên lập tức đen lại, sau đó vội vàng xoay người đi khỏi.
Anh rút di động từ túi quần Tây ra, nhấn một dòng số gọi đi.
Nhưng đầu giây bên kia chỉ để lại sáu chữ “tạm thời không liên lạc được.” Anh tức tốc gọi tới hỏi cô giáo của Viễn Nhiên, nhưng người ta nói người đón cô bé không phải là cô, lòng anh trong phút chốc nóng như lửa đốt.
Lúc bước vào thang máy, anh nói với Tần Dữ: “Mau chóng xác định vị trí của thiếu phu nhân.”
Một lúc sau, Tần Dữ ậm ờ nói với Cận Thời Xuyên: “Thiếu phu nhân… cô ấy… đang ở… một khách sạn… ngoại thành.”
Động tác của Cận Thời Xuyên hơi khựng lại, lòng bất an trồi lên dự cảm xấu.
Anh vừa ra khỏi thang máy chưa được mấy bước chân, liền xoay người trở vào trong.
“Mau tới đó.”
Chiếc Lexus sang trọng rẽ vào bãi đỗ xe của khách sạn hạng thường ở ngoại ô, Cận Thời Xuyên rảo bước thật nhanh đi vào đại sảnh, hừng hực xông tới chỗ lễ tân, lấy bức ảnh của Viễn Hi Đình ra, hỏi: “Có cô gái này tới đây không?”
Cô lễ tân nhìn thấy bức ảnh không khỏi nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại điềm tĩnh đáp: “Xin lỗi anh, chúng tôi không tiện tiết lộ danh tính khách hàng.”
Ánh mắt anh lạnh như băng phóng thẳng tới người cô tiếp tân, giọng nói nặng nề dần mất khống chế: “Cô ấy là vợ tôi.
Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì thì các cô có chịu nổi trách nhiệm hay không?”
Cô lễ tân run rẩy thoáng do dự, rồi nói: “Một người đàn ông có dẫn cô ấy tới đây.
Trông cô ấy không được tỉnh táo cho lắm!”
“Mau dẫn tôi tới đó.
Nhanh lên.” Anh gần như quát lên, giọng điệu vô cùng gấp gáp.
Vương Ích hiện tại đang sung sướng hưởng thụ, ngồi bên cạnh giường, vu.ốt ve trên người cô.
“Tiểu mỹ nhân, em thật quyến rũ.
Chỉ cần em khiến anh hài lòng thì anh nhất định sẽ không để em phải chịu thiệt.”
Cô cắn chặt môi để khiến bản thân tỉnh táo, dùng hết thảy bản lĩnh để khống chế dược tình trong người.
“Đừng… chạm… vào… tôi…”
Trước sự mị cường của Viễn Hi Đình, Vương Ích nguyền rủa thành tiếp: “Khốn kiếp! Tôi xem cô có thể chịu đựng được tới lúc nào.
Tôi nói cho cô biết, độc tình trong người cô là loại mạnh nhất trên thế giới, chưa một ai có thể chịu đựng được mà không có thuốc giải.
Ngoài cách uống thuốc giải ra thì chỉ còn cách nằm dưới thân thể đàn ông mới có thể thôi khó chịu.”
Ngay lúc hắn lao người về phía cô, cửa đột nhiên bị người ta đạp mấy phát liền, rồi mở toang ra.
Cận Thời Xuyên hung hăng xông tới, túm lấy cổ áo Vương Ích, đấm mấy cú liên tục lên người hắn, sau đó dùng toàn lực đạp hắn lăn quay ra giữa sàn.
Vương Ích đau