Ánh mặt trời mãnh liệu chiếu vào, khiến Viễn Hi Đình nhất thời không thích nghi được liền chau mày lại.
Cô chậm rãi mở mắt, đập vào mắt cô là một thân thể kiện tráng săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn từng múi, thân thể dù hơi gầy nhưng lại rất khoẻ khoắn, khiến thần trí cô nhất thời bị cuốn hút.
Cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra, một tia lửa hồng thoạt xuất hiện trên gương mặt cô kéo tới mang tai, ngay bây giờ cô chỉ muốn tìm một cái hố rồi chui xuống.
Khi cô định kéo chăn lên che mặt, Cận Thời Xuyên đột nhiên bắt lấy tay cô, thấp người phả ra hơi thở ấm nóng, trầm giọng nói: “Định trốn sao? Chơi xong rồi rũ bỏ trách nhiệm à?”
Mặt Viễn Hi Đình đỏ như gấc, cơ thể vẫn còn cảm giác đau ê ẩm, không cách gì cử động mạnh.
“Trách nhiệm gì cơ? Em… em chẳng nhớ gì cả.”
Cận Thời Xuyên trực tiếp xoay người đè lên cơ thể Viễn Hi Đình, cưỡng hôn trên làn môi anh đào mềm mại của cô.
“Có cần anh nhắc lại cho em nhớ không?”
“Thôi… không cần.” Cô ngượng ngùng kéo chăn che nửa mặt, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh thân mật của hai người suốt ba ngày qua.
Độc tình kia thật chết tiệt, không phải chỉ một trận là có thể giải, mà cần tới tận mấy ngày liền mới thôi không hành hạ cô nữa.
Chỉ vừa nghĩ thôi mà cô đã lạnh tới sống lưng.
Trong lúc cô lơ đãng, anh liền luồn tay vào chăn, chạm tới nơi yếu mềm của cô, khiến cô giật mình bắt lấy.
Anh cười nhẹ, nụ cười chứa đầy sự nguy hiểm: “Nói vậy là em nhớ rồi hả?”
Cô không muốn nhắc lại chuyện xấu hổ đó, đành lảng sang chuyện khác, cổ họng khô khan đến lạ thường.
“Em… phải đi làm.”
Bàn tay anh một lần nữa chạm tới nơi yếu điểm của cô, khiến cô không kịp phản ứng mà “a” lên một tiếng.
Cô trừng mắt nhìn anh, còn anh lại điềm nhiên cười như không có chuyện gì.
Sau đó, anh chậm rãi cúi đầu sát tai cô, nói nhỏ: “Em… rất mê người.
Anh… rất thích.”
Cơ thể cô run lên, cô ngại tới mức chín mặt, giọng nói ù ù cạc cạc như phiêu diêu trong mộng: “Cận Thời Xuyên, em muốn đi vệ sinh.”
Anh nhếch khoé môi cười nhạt, ánh mắt sắc bén quét nhìn trên cơ thể cô, hỏi: “Em nhắm đi nổi không?”
“Sao lại không nổi?” Viễn Hi Đình dùng sức đẩy anh sang bên, anh cũng nhẹ nhàng nghiêng người ngồi xuống giường, không cản trở cô nữa.
Tuy nhiên, cô lại chẳng thể nào đứng dậy nổi, cả người cứ như lông hồng bay bổng, không cách gì chạm đất được.
Cô ê ẩm và đau đớn, nhưng lại chẳng thể nào phân biệt được cơn đau truyền tới từ đâu.
Anh liền đứng dậy, nhẹ nhàng vén chăn ra, thẳng thừng bế cô lên, đi vào nhà vệ sinh.
Cô hốt hoảng giãy dụa: “Anh làm gì thế?”
“Đưa em đi vệ sinh.” Cận Thời Xuyên điềm nhiên đáp lại.
Viễn Hi Đình cố chấp muốn leo xuống: “Không cần.”
Cận Thời Xuyên có chết cũng không buông, nhấn giọng: “Em cần.”
Sức cùng lực kiệt, cô lặng thinh nhìn anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Em không cần.”
Anh quắt mắt xuống nhìn cô, ánh mắt tràn ngập thâm tình và dịu dàng, tựa như nắng xuân chiếu vào lòng cô.
“Vậy anh cần.”
Mi tâm nhíu lại, cô nghi hoặc hỏi: “Anh cần gì?”
Khoé môi anh cong cong, vẽ nên nửa đường parabol hoàn mỹ: “Cần đưa em đi vệ sinh?”
Cô kiệm lời đành quát lên: “Anh biết thái à?”
Anh nhướng mày, vừa dùng vai đẩy cửa nhà vệ sinh, vừa thản nhiên đáp lại cô: “Không phải biế.n thái, mà anh chính là người khiến hai chân em bị liệt tạm thời, nên phải chịu trách nhiệm.”
Đành thôi chẳng thèm cãi lại anh nữa, cô cũng không còn ngọ nguậy, lặng im ngắm nhìn gương mặt điển trai bất phàm của anh.
Vào lúc anh định buông cô xuống, đột nhiên cô lại ôm chầm lấy cổ anh không chịu buông.
Anh bất lực, cau mày hỏi: “Làm sao thế? Ban nãy còn nói không cần cơ mà.”
“Có phải bây giờ anh là người của em rồi không?” Viễn Hi Đình trố mắt nhìn, ánh mắt tràn ngập tà mị.
Cận Thời Xuyên nhướng cổ hôn lên môi cô: “Anh là của em, còn cơ thể em là của anh.”
Cô bật cười đầy ngại ngùng, đánh một cái trên ngực anh: “Lưu manh…”
Hậu quả của việc miệt mài hoạt động là cô phải mất thêm hai ngày mới có thể tự mình bước xuống khỏi giường.
Buổi sáng