Trong không gian tĩnh lặng, Cận Thời Xuyên tựa như một con sư tử dũng mãnh, từng bước một dồn ép cơ thể Viễn Hi Đình vào tường, hơi thở càng lúc càng nặng nề, bàn tay hung bạo xé nát tấm áo sơ mi trên người cô, kế tiếp đó lại kéo khoá chân váy rơi tuột xuống sàn.
Chỉ trong thoáng chốc, cơ thể cô trầ.n trụi hiện ra trước mắt anh, chỉ còn sót lại hai mảnh đồ lót mỏng manh che chắn nơi thầm kín.
Nhiệt độ trong phòng mỗi lúc một lên cao, dược tình từ máu của Viễn Hi Đình truyền thẳng vào người Cận Thời Xuyên, từng đợt nóng ran đánh úp hoàn toàn thần trí của cả hai người.
Môi anh tiếp tục khoá chặt miệng cô, bàn tay uyển chuyển gỡ bỏ đi lớp phòng bị còn sót lại trên người cô, mảnh quầ.n lót bị anh kéo tuột rơi xuống, cơ thể cô trắng ngần đầy cuốn hút phơi trọn ra trước mắt anh.
Anh chầm chậm dẫn dụ cô trở về giường, nghiêng người đổ dồn thân thể cường tráng đẩy úp cô cùng ngã xuống, dùng bắp thịt cuồn cuộn đè lên trên, nụ hôn cuồng loạn dần đi sâu xuống dưới.
Cơ thể cô bị thuốc khống chế, cộng thêm sự mơ.n trởn của anh, khiến phản ứng trên người càng thêm mãnh liệt.
Trong cơ thể cô như có hàng ngàn con kiến đang bò, xôn xao và rạo rực, tựa hồ như đang khao khát thứ gì đó.
“A…” Viễn Hi Đình rên lên thành tiếng, thân thể cô hoàn toàn chìm sâu vào trong cơn mê loạn, thần trí dần rơi vào trạng thái mơ hồ, lúc cảm nhận được rõ ràng sự di chuyển của Cận Thời Xuyên, khi lại lơ đãng hưởng thụ cơn kho.ái cảm, tựa như cả người đã thuộc về người ta, chỉ còn sót lại một mảnh linh hồn bay bổng.
Bàn tay anh nhẹ nhàng m.ơn trớn tới nơi “tư mật yếu điểm” của cô, khiến cô một lần nữa giật mình cuồng loạn, các sợi thần kinh trong người đều căng phồng, miệng rên lên tiếng kêu khe khẽ đầy ái muội: “Ưm… ưm…”
Anh thở hổn hển, chầm rãi ghé miệng cắn nhẹ mang tai cô, thì thào: “Đình Đình… ráng chịu chút nhé, khi vào sẽ hơi đau.”
Cô lim dim mở mắt nhìn anh một cái, sau đó lại sụp hai hàng mí xuống, giống như cơ thể của cô đã không còn thuộc sự điều khiển của cô nữa vậy.
Đôi môi mềm mại của anh nhẹ nhàng liế.m láp nh.ũ hoa nơi bầu ngự.c nhấp nhô của cô, tay vẫn vu.ốt ve nơi cửa “hang động không đáy”, từng chút một dỗ dành cơ thể đang trầm mê ý loạn của cô để khi đi vào trong sẽ không làm cho cô hoảng.
Thần trí của cô nửa tỉnh nửa mê, cơ thể không khống chế được mà truy tìm thú lạc, tấm lưng gầy cong lên như con tôm.
Anh biết đó là lúc thích hợp để luồn sâu vào trong, hai tay mạnh bạo banh rộng cặp chân thon dài, uyển chuyển đặt vật thể cứng cáp tới trước miệng hang, chuẩn bị cho công cuộc chinh phục “hang động không đáy”.
Sau mấy vòng cọ xát tạo nhiệt, anh trực tiếp đâm thẳng vào trong, khi vấp phải tầng trở ngại thật mỏng kia, cơ thể anh đột nhiên khựng lại, tại sao cô vẫn còn xử nữ?
Anh một lần nữa thầm thì vào tai cô: “Nếu là lần đầu của em sẽ đau thật đấy! Em ráng chịu đựng nhé, sẽ nhanh hết đau ngay thôi!”
Trong đầu anh xuất hiện nhiều nghi hoặc nhưng nhanh chóng bị anh loại bỏ khỏi đầu.
Dùng sức đâm xuyên qua lớp trở ngại cản trở kia, đi sâu vào bên trong cơ thể cô.
Mặc dù, lúc ấy thần trí cô mơ hồ không được tỉnh táo nhưng cô có thể cảm nhận được cơn đau đột nhiên ập tới, theo bản năng phản xạ, hai tay cô liền bấu chặt lấy thắt lưng của anh, mơ mơ hồ hồ nói: “Đau… đau lắm…!”
Anh cúi xuống cắn một cái thật nhẹ lên làn môi Viễn Hi Đình, dịu dàng lẩm bẩm: “Đình Đình, sau lần này sẽ không đau nữa.”
Cô thật sự rất đau, đau tới mức thần thức tỉnh táo hơn ban nãy rất nhiều.
Tại sao cùng một trò chơi mà anh cảm thấy kho.ái cảm, còn cô lại đau đến thế? Đây chính là trò chơi tình ái khiến bao người phải đê mê đó sao? Rõ ràng là hai cá thể khác biệt, nhưng khi đã chìm sâu vào trong cuộc chơi, sẽ giống như lửa gặp phải gió, bùng bùng thổi lên cơn trầm mê thụ hưởng, không cách gì dừng lại được.
Khoé mi cô cay cay, một giọt nước mắt trong suốt lặng thầm rơi xuống.
Cô biết mình khóc không phải vì đau, mà là