Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Trải qua đợt điều dưỡng này, cơ thể của thiếu phu nhân đã không còn bất kì một vấn đề nào nữa, chỉ cần tiếp tục bồi dưỡng cho đủ chất là có thể xuất viện rồi!” bác sĩ mỉm cười nói với Doãn Tư Thần: “Đây là toàn bộ hồ sơ của thiếu phu nhân, bất kì lúc nào thiếu phu nhân cũng có thể xuất viện!”
Doãn Tư Thần chỉ nhìn lướt qua hồ sơ theo dõi, gật đầu: “Đặt ở đó đi!”
Chờ cho mọi người đi khỏi, Doãn Tư Thần mới cầm báo cáo đưa cho bà Doãn, bà Doãn vô cùng nghiêm túc mà lật xem từng trang một, nói: “Nếu cơ thể của con không còn vấn đề gì nữa, vậy ngày mai chúng ta đến nhà con kết thông gia đi! Đứa nhỏ trong bụng càng ngày càng lớn, kết hôn càng sớm càng tốt!”
Doãn Tư Thần nhíu mày: “Nội, việc kết hôn không cần phải gấp như thế!”
Cố Hề Hề cũng không muốn kết hôn sớm, cảm thấy một khi đã kết hôn, thì thật sự không thể nào lùi bước được nữa!
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Bà Doãn rất bình tĩnh nhìn đứa cháu trai của mình, làm sao bà lại không biết trong lòng cháu bà đang nghĩ cái gì? Bà chỉ bình tĩnh mà nói một câu: “Còn 10 ngày nữa, hội trưởng và phu nhân của phái đoàn Hàn Quốc sẽ đến tìm hiểu, phái đoàn bên kia đã nói rõ là muốn con đi cùng với phu nhân. Nếu con không kết hôn, con nói xem Cố Hề Hề sẽ lấy thân phận gì mà đi gặp bọn họ?”
Bà Doãn nhắc nhở Doãn Tư Thần.
Mặc dù bây giờ Doãn Tư Thần thật sự không muốn kết hôn, nhưng việc nhỏ của 1 người, trước việc đại sự của công ty, cũng trở nên nhỏ nhặt không đáng kể.
“Con hiểu rồi, bà nội!” Doãn Tư Thần lập tứ chọn lựa theo quyết định của bà Doãn.
Nghe thấy Doãn Tư Thần cũng đồng ý kết hôn, lòng Cố Hề Hề lập tức chìm xuống.
Cứ như vậy mà kết hôn?
Đến một cách đột ngột, từ quyết định đến thực hiện, thời gian cũng diễn ra nhanh đến thế sao?
Cố Hề Hề dùng ánh mắt kháng cự quét qua Doãn Tư Thần, Doãn Tư Thần nhận được ánh mắt của Cố Hề Hề, trong lòng lập tức dâng lên một sự khó chịu.
Anh không muốn kết hôn là một chuyện, nhưng đối phương không muốn kết hôn là một chuyện khác.
Vốn dĩ trong lòng của Doãn Tư Thần vẫn còn chút chống cự, nhưng trong nháy mắt cũng cảm thấy lời của bà nội vô cùng chí lí, việc kết hôn này phải thật nhanh mới được.
Thấy Doãn Tư Thần và bà Doãn đều kiên quyết như vậy, Cố Hề Hề biết mình cũng không thể chen vào.
Cũng phải, cũng đã đến bước này, còn có cái gì mà không thể đồng ý chứ? Kết hôn cũng là việc sớm muộn, sớm 1 ngày hay chậm 1 ngày, thật ra cũng không còn khác nhau gì nữa!
Cô chỉ không muốn về căn nhà như trận chiến kia, như vậy sẽ dọa mẹ chết mất!
Nếu hòa thuận thì tốt rồi, nhưng trước khi báo cho mẹ, cũng không thể để cho mẹ vì việc này mà phải chịu đau thương.
Sau khi suy nghĩ xong, Cố Hề Hề nói: “Chủ tịch,