Giản Tiếu nghe thấy Cố Hề Hề chấp nhận làm con tin để đổi lấy sự an toàn của bà, liền liều mạng lắc đầu: "Hề Hề, đừng con! Con không thể vì mẹ mà làm vậy! Hề Hề, con thật ra là.." Lời nói buột miệng của Giản Tiếu mang theo một bí mật, nhưng lúc này đây không ai để ý đến câu nói của bà.
Lâm Tiểu Nhã đã ngắt lời: "Đủ rồi! Tôi xem cảnh hai mẹ con các người thâm tình vậy là được rồi! Cố Hề Hề, hôm nay cô và cả mẹ cô, đừng ai nghĩ đến chuyện rời khỏi đây!"
Dĩ nhiên Cố Hề Hề không được phép đi đâu cả, cô và Triệu Trạch Cương đều bị Lâm Tiểu Nhã bỏ thuốc kích thích. Chỉ cần thuốc phát huy tác dụng, cả hai người họ sẽ không kiềm chế được lao vào nhau lăn lộn. Lúc đó chỉ cần cô ta chụp được hình ảnh hay ho thì..
Ha ha ha! Cố Hề Hề, đây là do cô ép tôi! Tôi phải đoạt lại những thứ vốn dĩ thuộc về tôi!
Còn Triệu Trạch Cương, anh nghĩ anh là ai? Anh chỉ là kẻ ghê tởm nghèo nàn, có tư cách gì ở bên tôi? Chỉ có người đàn ông hoàn mỹ như Doãn Tư Thần mới xứng đáng sánh vai cạnh tôi!
Gương mặt Lâm Tiểu Nhã trở nên dữ tợn điên cuồng.
Khoan đã, sao bụng cô ta lại thấy cồn cào, cả người nóng ran?
Chuyện gì vậy? Toàn thân thấy thật nóng..
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Triệu Trạch Cương ở bên cạnh cũng chợt biến sắc! Hắn ta tức thì quay đầu lại, theo bản năng nhìn Lâm Tiểu Nhã.
"Em.. bỏ thuốc tôi?" Vẻ mặt Triệu Trạch Cương không thể tin được, cứ như vậy nhìn Lâm Tiểu Nhã.
Cố Hề Hề bị hai kẻ trước mặt làm cho hoảng sợ, cô liền lui về phía sau vài bước, người tài xế đi theo tức thì bước lên che chắn cho Cố Hề Hề.
"Tôi.." Lâm Tiểu Nhã bây giờ cả nói cũng không nói được tròn tiếng, toàn thân cô ta khô nóng, hận không thể tự xé rách quần áo của bản thân!
Vì muốn trả thù Cố Hề Hề nên Lâm Tiểu Nhã cố tình bỏ nhiều thuốc, cô ta muốn Cố Hề Hề phải chết! Chỉ là cô ta trăm phương ngàn kế cũng không ngờ Cố Hề Hề lại không có việc gì, mà cô ta lại..
Có gì không đúng, ly rượu đó..
Lâm Tiểu Nhã ngẩng đầu nhìn Cố Hề Hề, tức khắc gào rống lên: "Tại sao cô không bị gì? Cô tráo ly rượu lúc nào?"
Vẻ mặt Cố Hề Hề mờ mịt, cô thậm chí không hiểu chuyện gì đang xảy ra.. Cô nhìn bộ dáng Lâm Tiểu Nhã và Triệu Trạch Cương quằn quại khổ sở, liền mơ hồ đoán bọn họ bị bỏ thuốc.
Là ly rượu đó, nhưng không phải do Lâm Tiểu Nhã cho người chuẩn bị sao? Không lẽ ly rượu bỏ thuốc cho mình, lại bị Lâm Tiểu Nhã uống nhầm?
Cố Hề Hề suy nghĩ đến đây thì sắc mặt cô tái xanh.
Lâm Tiểu Nhã, cô hận tôi đến mức muốn giết chết tôi sao?
Lâm Tiểu Nhã không cam lòng, uất hận nhìn Cố Hề Hề, cô ta liền quay sang Triệu Trạch Cương nói: "Triệu Trạch Cương, anh không phải muốn ở bên tôi sao? Giờ tôi cho anh một cơ hội, anh lập tức cưỡng hiếp Cố Hề Hề đi! Chỉ cần anh hủy hoại cô ta, tôi sẽ đồng ý đi theo anh!"
Triệu Trạch Cương lúc này do tác dụng của thuốc bộc phát, hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn Cố Hề Hề, từ từ bước đến.
"Anh không được qua đây! Nếu không tôi sẽ chết cho anh xem!" Cố Hề Hề sợ hãi luống cuống, cô không ngừng thối lui về phía sau.
Không được! Tuyệt đối không được! Cô không thể bị Triệu Trạch Cương làm nhục!
Tư Thần, anh ở đâu?
Tư Thần..
Doãn Tư Thần..
Cố Hề Hề không ngừng lui về phía sau, cô cứ thụt lùi, hoảng sợ cực độ..
Chính cô cũng không phát hiện mình đã gọi tên Doãn Tư Thần. Lúc đối mặt với nguy hiểm, cô theo bản năng gọi tên anh như một tín ngưỡng, một chỗ dựa an toàn tự đáy lòng.
"Tư Thần.. anh ở đâu? Cứu tôi với!" Cố Hề Hề không còn đường lui, phía sau lưng cô đã là cánh cửa.
Triệu Trạch Cương từ từ bước tới gần Cố Hề Hề, mà tài xế lúc này đã bị đám côn đồ kéo sang một bên vây đánh.
Nếu không có ai xuất hiện, cô sẽ không giữ được sự trong sạch!
Cố Hề Hề nhìn thấy hai mắt Triệu Trạch Cương đỏ ngầu như máu, quần áo của hắn gần như muốn cởi ra hết, sự kinh tởm làm người khác muốn buồn nôn.
"Triệu Trạch Cương, anh không được tới đây, nếu không tôi chết cho anh xem!" Cố Hề Hề thấy mình không còn đường lui, đáy lòng đã tuyệt vọng, liền lấy cây trâm cài trên tóc để ngay động mạch chính.
Dù cây trâm này chỉ bằng gỗ đào, nhưng được thiết kế đầu nhọn sắc bén, cũng đủ để tự sát rồi!
Mặc cho Cố Hề Hề đang muốn lấy cái chết để giữ thân, Triệu Trạch Cương cũng bất chấp, thân thể hắn bây giờ như muốn xé ra ngàn mảnh vì tác dụng của thuốc.
Cố Hề Hề thấy Triệu Trạch Cương chỉ còn cách cô tầm ba mét, cô liền không suy nghĩ gì nữa, lấy cây trâm để ngay cổ.
"Đừng mà.." Giản Tiếu quỳ gối khóc lóc. Bà điên cuồng kêu gào, nhưng lời chưa dứt đã bị Lâm Tiểu Nhã đẩy ngã, vì Lâm Tiểu Nhã đang bị tác dụng của thuốc nên động tác cô ta càng hung hăng.
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khoé mắt Cố Hề Hề. Cô biết dù có chết cũng không giữ được thân trong sạch.. còn cả đứa con trong bụng.
Con trai, thật xin lỗi! Mẹ không bảo vệ được con! Mẹ con mình sẽ cùng đi..
Không chần chừ, cô liền nắm chặt cây trâm hướng về cổ của mình!
Tại một khắc này, một bàn tay rắn rỏi đột nhiên xuất hiện, nắm chặt cánh tay Cố Hề Hề. Giây tiếp theo, cô cảm thấy lưng mình dựa vào một lồng ngực ấm áp quen thuộc.
"Chuột đồng nhỏ của tôi, thì ra em lại nhớ tôi đến vậy. Sao tôi có thể để chuột đồng nhỏ thất vọng được?" Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Cố Hề Hề: "Ngoan nào.. tôi đã đến rồi.."
Một nụ hôn ôn nhu lướt qua vành tai Cố Hề Hề, bàn tay che kín đôi mắt cô, làm tầm nhìn của cô bị khuất. Liền sau đó, cơ thể cô bị đẩy nhẹ nhàng