Anh đã có lòng sủng ái Nhiễm Tịch Vi, còn muốn cô xuất hiện công khai với thân phận Doãn thiếu phu nhân, đây rốt cuộc là có ý gì?
Chẳng lẽ anh không định ly hôn?
Tưởng tượng đến khả năng này, Cố Hề Hề đột nhiên khẩn trương. Nhưng ngay sau đó, cô thấy suy nghĩ này của mình thật vớ vẩn.
Trước giờ anh căn bản không hề để ý đến cô, sao mà có thể..
Cố Hề Hề thu lại những ý nghĩ lộn xộn trong đầu mình, nói với Tiểu A: "Tôi sẽ suy nghĩ sau, giờ tôi hơi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi."
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
"Vâng, thiếu phu nhân!" Tiểu A lập tức xoay người chuẩn bị rời đi.
Tiểu A vừa muốn đi, đột nhiên đứng lại, quay nhìn Cố Hề Hề, nói: "Thiếu phu nhân, có câu này tôi không biết nên nói hay không.."
Cố Hề Hề nhẹ nhàng nở nụ cười: "Chúng ta không phải ngày đầu mới biết nhau, cậu có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi."
"Tổng giám đốc thật ra rất quan tâm thiếu phu nhân, chỉ là không biết biểu đạt tình cảm như thế nào, cho nên mới tạo thành hiểu lầm như vậy." Tiểu A gian nan mở miệng nói tiếp: "Hy vọng thiếu phu nhân không cảm thấy phiền vì điều tôi nói ngày hôm nay."
Cố Hề Hề bỗng giật mình hỏi: "Tiểu A, cậu theo Doãn Tư Thần bao lâu rồi?"
"Năm năm." Tiểu A thành thật trả lời: "Thật ra mà nói, cũng có thể xem là mười năm. Tôi từ khi tốt nghiệp đại học thì đã làm việc cho tổng giám đốc, sau đó được tiếp tục đào tạo nghiên cứu sinh thêm mấy năm để lấy bằng tiến sĩ, tất cả đều nhờ tổng giám đốc đã tạo cơ hội bồi dưỡng."
Cố Hề Hề kinh ngạc tiếp tục hỏi: "Cậu có bằng tiến sĩ?"
Tiểu A gật đầu trả lời: "Vâng, trong nhóm trợ lý chúng tôi thì người có học vị thấp nhất cũng đang là nghiên cứu sinh, Tiểu Vương bên cạnh thiếu phu nhân là nghiên cứu sinh ngành quản lý kinh tế của đại học Bắc Đại."
Cái gì? Cô nhóc Tiểu Vương ham chơi kia mà lại là nghiên cứu sinh ngành quản lý kinh tế của đại học Bắc Đại.
Cố Hề Hề bắt đầu cảm thấy mình có vài phần ngu ngơ, lại nhớ đến hôm nay ở Vân gia, Doãn Tư Thần thể hiện kiến thức uyên bác về trà đạo, cô liền tò mò hỏi tiếp: "Vậy.. Doãn Tư Thần thì sao? Anh ấy là học vị gì?"
Tiểu A nhẹ nhàng cười, đáy mắt không giấu vẻ tự hào: "Tổng giám đốc có hai bằng tiến sĩ của đại học Stanford, hơn nữa tinh thông các ngoại ngữ Anh, Pháp, Nga, Nhật, Hàn, Đức, Ý, Ả Rập, còn thông hiểu một vài ngôn ngữ ít phổ biến khác. Hơn nữa, bản thân ngài ấy trước đây là vận động viên quyền anh chuyên nghiệp, am hiểu nhu đạo, thái cực quyền cùng với đánh du kích, cũng đã từng đạt giải thưởng lớn tại bộ môn xạ kích."
Cố Hề Hề không tin vào tai mình nữa.
Người Tiểu A vừa nói là Doãn tư Thần sao? Người đàn ông đó thật sự lợi hại vậy sao?
"Tổng giám đốc trước đây chỉ có một lần từng hẹn hò, ngoài ra có thể nói là không hề có kinh nghiệm yêu đương hay thấu hiểu phái nữ." Tiểu A tiếp tục: "Tổng giám đốc quả thật luôn muốn đối xử tốt với thiếu phu nhân."
Nói xong câu đó, Tiểu A lại lập tức nói: "Thiếu phu nhân, mong đừng để ý những gì tôi đã nói. Tôi đúng là không nên nhiều lời."
Cố Hề Hề xua tay.
Cô không trách Tiểu A, cô chỉ là ngạc nhiên quá mức mà chấn động thôi: "Được, tôi biết rồi. Cậu đi ra đi."
Sau khi Tiểu A rời đi cô mới hoàn hồn được.
Doãn Tư Thần thật lợi hại như vậy sao? Còn ở đẳng cấp bác học, siêu lợi hại nữa chứ!
Ấn tượng của Cố Hề Hề đối với Doãn Tư Thần quả thật đã thay đổi rất nhiều.
Thì ra anh ấy không phải chỉ có vẻ ngoài đẹp trai không thôi..
Sau đó Cố Hề Hề thấy hơi mệt mỏi, cô nằm trên giường một lát liền ngủ thiếp lúc nào không hay. Trong giấc ngủ mơ màng, cô cảm giác có một gối ấm siêu bự ở gần bên người, nhịn không được bèn quàng tay qua ôm lấy theo bản năng, không chút khách khí ôm chặt lấy cái gối này.
Thật là thoải mái mà!
Cố Hề Hề cựa quậy một chút để tự điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, rồi tiếp tục ngủ ngoan.
Doãn Tư Thần nheo mắt nhìn Cố Hề Hề trong lòng mình không ngừng nhích tới nhích lui, thấy gương mặt nhỏ nhắn vẫn ngủ ngon lành, liền nhẹ nhàng lấy tay gạt những sợi tóc mai, cúi đầu dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán Cố Hề Hề.
Quả nhiên, chỉ có ở bên cạnh cô thì anh mới ngủ ngon được!
Lúc này rèm cửa sổ vẫn chưa kéo vào, Nhiễm Tịch Vi đứng bên ngoài liền thấy được một cảnh yêu thương này. Ánh mắt cô ta đỏ hoe chực khóc, gắt gao cắn chặt môi.
Sao lại có thể như vậy?
Cô ta vất vả lắm mới nghĩ cách kéo gần mối quan hệ với Doãn Tư Thần, vậy mà vì cái gì Doãn Tư Thần lại đối xử vô cùng xa cách với cô ta?
Điệp Y đứng bên cạnh, duỗi tay vỗ vai Nhiễm Tịch Vi, thở dài một tiếng, nói: "Tịch Vi, cậu hà tất phải như vậy?"
Nhiễm Tịch Vi xoay người ôm lấy bả vai Điệp Y, vừa khóc vừa nói: "Điệp Y, phải làm sao bây giờ? Người tôi yêu chỉ có anh ấy, tôi không thể động lòng với bất kỳ người đàn ông nào khác! Vì từng ở bên Doãn Tư Thần nên người đàn ông khác trong mắt tôi đều biến thành tầm thường. Tôi không thể không có Doãn Tư Thần!"
"Vậy vì sao lúc trước cậu lại rời khỏi anh ta?" Điệp Y khó hiểu hỏi: "Năm đó hai người rất yêu nhau, trưởng bối hai bên gia đình cũng ngầm đồng ý quan hệ của hai người, cậu vì cái gì mà phải bỏ đi?"
Điệp Y hỏi vấn đề này liền làm Nhiễm Tịch Vi tái mặt lại.
Nhiễm Tịch Vi cắn chặt môi, không trả lời!
Câu hỏi này không chỉ một người hỏi Nhiễm Tịch Vi, nhưng cô ta chưa từng có câu trả lời..
Hoặc đúng hơn, cô ta không dám trả lời..
Cô ta đang lo lắng, nếu quá khứ bị vạch trần thì cuộc đời cô ta hoàn toàn xong rồi..
Điệp Y thấy biểu tình của Nhiễm Tịch Vi, thở dài một tiếng nói: "Đúng ra là tôi không định hỏi. Nhưng cậu cũng nhìn thấy đó! Thân là bằng hữu, tôi không biết nên khuyên cậu như thế nào cho tốt. Tóm lại, tôi sẽ nghĩ cách tác hợp hai người, còn làm như thế nào, kết quả ra sao, cậu phải tự cố gắng theo đuổi."
Nhiễm Tịch Vi gật đầu, xoay người rời khỏi cùng theo Điệp Y.
Cố Hề Hề ngủ một giấc trưa thật là dài, lúc tỉnh dậy đã là bốn giờ chiều. Cô không ngờ mình lại ngủ ngon đến thế. A đúng rồi, là nhờ cái gối ôm ấm áp siêu bự kia..
Cố Hề Hề vừa nhấc đầu dậy liền thấy gương mặt khả ái tuấn dật đầy tà mị.
Vẻ mặt Doãn Tư Thần lúc ngủ đã bớt đi một ít khí phách ngày thường, lại thêm vài phần nhu hòa, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, da mặt nhìn giống như không có một lỗ chân lông nào, mũi cao thẳng, lông mi dài vừa phải, độ cong của môi cũng rất hoàn hảo.
Mọi đường nét nếu thêm một phần thì lại quá tà mị,