Nơi làm việc của Hề Hề gần ngay quảng trường đông đúc, chỉ tùy ý dừng xe là có thể tìm được một quán cà phê thoải mái rồi. Cô lấy chìa khóa xe ra đưa lại cho Doãn Tư Thần, nhưng anh lại không nhận.
"Xe này đã cho em rồi." Doãn Tư Thần thản nhiên nói những lời nhẹ nhàng quá đỗi, sau đó ung dung bước xuống xe.
Gương mặt Hề Hề mờ mịt khó hiểu, một chiếc siêu xe đẳng cấp như vậy nói cho là cho?
Có cần phải hào phóng vậy không? Rốt cuộc tập đoàn Doãn thị có bao nhiêu tiền chứ?
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Giá trị xe này không phải nhỏ, nói một câu tặng là giây tiếp theo đã đưa cho người ta? Mà hôm nay lại là ngày đầu tiên gặp nhau nữa?
Hề Hề vẫn ngồi ở vị trí ghế lái, nét mặt suy tư khó hiểu, đột nhiên cửa xe bị mở ra, bàn tay thon dài đã xuất hiện trước mặt cô. Tầm mắt cô ngẩn ngơ dừng ở ngón tay của đối phương, đây đúng là một bàn tay đàn ông đẹp nhất mà cô từng thấy, từng ngón tay rắn chắc hoàn mỹ, lòng bàn tay hồng hào mang lại cảm giác ấm áp.
Con người ta có sở thích nhìn ngắm cái đẹp, dĩ nhiên Hề Hề cũng không ngoại lệ.
Ngây ngốc nhìn lòng bàn tay đối phương, Hề Hề theo bản năng tự nhiên liền đặt tay cô vào tay anh, đến khi anh nhẹ nhàng nắm lấy thì cô mới nhận ra mình vừa làm gì..
Ôi trời..
Đáy lòng Hề Hề ảo não thầm rên một tiếng!
Cô trước kia đâu có dại trai đến vậy, sao đối với người đàn ông này lại không có một chút sức lực nào để kháng cự? Ánh mắt cô hơi hoảng loạn, không dám ngước nhìn anh, chỉ xoay người muốn xuống xe.
"Dây an toàn." Doãn Tư Thần nhướng mày, anh hiển nhiên nhận ra sự bối rối của cô. Chuột đồng nhỏ của anh vẫn vậy, nếu không phải quên thắt dây an toàn, thì sau đó sẽ là quên tháo dây an toàn.
"Hả?" Hề Hề ngớ ra, chưa định thần được anh đang nói gì.
Giây tiếp theo thì Doãn Tư Thần nhẹ nhàng cúi xuống, gương mặt tuấn mỹ hạ gần xuống thân thể của Hề Hề, khiến cô cảm thấy mình như bị giam cầm trong không gian nhỏ hẹp này.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng.. thậm chí đến hơi thở của anh thì cô cũng có thể cảm nhận rất rõ ràng, một mùi hương nam tính trầm ấm bao quanh khiến đáy lòng cô kinh hoàng!
Hai bên mang tai bất giác đỏ lên!
Anh ấy.. anh ấy muốn làm gì vậy chứ?
Ở đây nhiều người như vậy..
Ah.. không phải, không phải ý tứ này.. vấn đề không phải là nhiều người hay ít người, mà là..
Trong khi linh hồn cô còn đang giãy giụa thì 'tách' một tiếng, dây an toàn buộc trên người cô đã được cởi ra. Doãn Tư Thần nhìn cô bằng một ánh mắt nghi hoặc, đôi mắt liễm diễm mang theo nhu tình, còn có chút gì đó.. nghiền ngẫm.
Hề Hề lúc này mới phản ứng lại, thì ra là anh đang giúp cô tháo dây an toàn.
Trời ạ, khi nãy cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy!
Ahhh, thật là xấu hổ chết người..
Hề Hề thật chỉ muốn che mặt lại, cố gắng làm ra vẻ như không xảy ra chuyện gì.
Khoé mắt hẹp dài mang theo ý cười thâm thúy, anh nhẹ nhàng nắm tay Hề Hề và kéo cô ra khỏi xe: "Không sao, xe này đã cho em thì không cần lưu luyến không rời vậy đâu."
Hề Hề hoảng loạn, ấp úng nói: "Tôi không phải.."
Lời chưa kịp nói xong thì cô đã bị ánh mắt tà mị của đối phương nhìn đến tê dại, hận không thể tự cắn lưỡi mình.
Ôi sao lại như thế này?
Tại sao ở trước mặt người đàn ông này thì cô lại trở nên vụng về lúng túng?
Cô rõ ràng là một cô gái hoạt bát thông minh.. đúng là tà môn, gặp quỷ đi mà!
Hề Hề không dám nói gì nữa, bằng không thì chắc cô sẽ tự làm xấu mặt mình, đây đúng là lần đầu tiên trong đời cô bị mất mặt thế này.
Hai người bước vào quán cà phê, tuy chỉ là một quán nhỏ nhưng trang trí và bày biện cổ điển, nhìn rất đẹp mắt, lúc này ở bên trong quán cũng không có nhiều khách.
Nhân viên phục vụ khéo léo chọn cho hai người một bàn nhỏ gần cửa sổ, Hề Hề dùng tiếng Pháp gọi một ly cà phê, Doãn Tư Thần thuận miệng nói: "Cho tôi một ly giống cô ấy." [sử dụng tiếng Pháp]
Khẩu ngữ và âm giọng của Doãn Tư Thần đúng chuẩn, thể hiện trình độ tiếng Pháp của anh không tệ, Hề Hề liền ngạc nhiên hỏi: "Anh biết tiếng Pháp?"
"Tôi có nói mình không biết tiếng Pháp sao?" Doãn Tư Thần cười khẽ: "Ai nói tiếng Pháp của tôi không tốt?"
Hề Hề há hốc miệng kinh ngạc.
Tiếng Pháp chuẩn và tinh thông như vậy, mà còn cần phiên dịch viên sao?
Thật là.. người có tiền đúng là hay làm chuyện khó hiểu nha!
Vài phút sau thì cà phê đã được đem ra, Doãn Tư Thần chỉ nhìn thoáng qua, không hề động đến.
Hề Hề nhẹ nhàng cầm tách cà phê lên, nhấp một ngụm, trong lòng suy nghĩ xem nên kiếm đề tài gì để trò chuyện. Đối phương là một quý ông thượng lưu mà lại một hai phải mời cô đi uống cà phê, đến đây lại không uống, vậy là ý tứ gì?
Muốn nói chuyện với cô? Cô chỉ là một nhân viên phiên dịch bình thường, công ty cũng không phải công ty lớn, có gì để nói chứ?
Ngay lúc Hề Hề căng não suy nghĩ thì Doãn Tư Thần một tay chống cằm, tay còn lại lấy thìa nhỏ khuấy tách cà phê, ung dung nói: "Ở Châu Phi tôi có một đồn điền cà phê."
"Hở?" Hề Hề ngẩn ra, đề tài về cà phê tới quá đột ngột rồi.
"Nếu em thích uống cà phê thì cứ nói với trợ lý của tôi, bất cứ lúc nào thì họ cũng có thể đem đến cho em những hạt cà phê chất lượng được gieo trồng ở Châu Phi." Doãn Tư Thần phong thái ưu nhã, điềm đạm: "Tôi không dám nói cà phê của mình là ngon nhất thế giới, nhưng chắc chắn hương vị không tệ."
Hề Hề lúc này mới hiểu ý tứ đối phương, hơi ngượng ngùng nói: "À thật ra không cần phiền vậy đâu, vì tôi rất ít khi uống cà phê."
"Tôi biết, em thích nhất là uống trà." Doãn Tư Thần rũ mắt, phảng phất như đang nhớ đến điều gì, khoé mắt hơi nhíu lại, từ trong đáy mắt có thể thấy được sự dịu dàng quen thuộc.
Hề Hề lại hơi sửng sốt: "Sao anh biết tôi thích uống trà?"
"Vân gia có tam bảo, chính là thư, dược và trà. Thân là Vân gia nhị tiểu thư thì sao lại không am hiểu và yêu thích trà chứ?" Doãn Tư Thần cười nhạt, nhẹ nhàng ngước mắt lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn xoáy vào đối phương.
"Anh điều tra tôi sao?" Nét mắt Hề Hề hơi biến