Doãn Tư Thần nhìn thấy ánh mắt Hề Hề đã trở nên nhu hòa, tức khắc biết mỹ nam kế của anh đã thành công. Thật không ngờ có ngày anh phải dùng nhan sắc để theo đuổi chuột đồng nhỏ, loại chiến thuật này cả đời anh chưa làm qua bao giờ, đây vẫn là lần đầu tiên nên phải cực kỳ cẩn thận.
Bỗng nhiên Doãn Tư Thần thật muốn cảm ơn ông trời đã cho anh vẻ ngoài sát gái đến vậy, sau rất nhiều phiền toái thì cuối cùng đã thấy một ưu điểm nho nhỏ.
Hề Hề nhìn vào đồng hồ đeo tay, liền nói: "Nếu Doãn chủ tịch không còn việc gì nữa thì tôi có thể về trước không?"
Quả thật là cô không yên tâm về hai bánh bao nhỏ đang ở nhà mà, hai bé bánh bao dễ cưng như vậy, nếu là con của cô thật thì tốt biết bao!
Doãn Tư Thần cười khẽ: "Nếu Hề Hề tiểu thư có việc thì cứ tự nhiên đi trước. Đúng rồi, ngày mai công ty sẽ có buổi tiệc nhỏ cho việc hợp tác lần này, không biết Hề Hề tiểu thư có đồng ý làm bạn gái dự tiệc của tôi không?"
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
"A ha?" Hề Hề tròn mắt, đưa tay chỉ vào cái mũi của mình: "Là tôi sao? Doãn chủ tịch thật biết đùa!"
"Tôi không đùa." Ánh mắt thâm thúy của Doãn Tư Thần tràn đầy ý cười: "Ngày mai tôi sẽ cho người chuyển lễ phục đến chỗ của em, việc hợp tác này có thành công hay không thì còn phải nhờ Hề Hề tiểu thư phối hợp."
Ha hả ha hả!
Hề Hề thầm cười lạnh ở trong lòng, sao cô lại quên mất chứ! Đây là nhiệm vụ mà ban lãnh đạo của công ty đã giao cho cô mà, đắc tội vị đế vương trước mặt chính là phá hủy việc hợp tác của hai công ty. Ai kêu cô lại đầu quân cho công ty này chứ?
Xem ra cái vị trí bạn gái dự tiệc này là không thể tránh né rồi.
Hề Hề lập tức cười nói: "Nếu Doãn chủ tịch đã không chê, thì Hề Hề cung kính không bằng tuân mệnh. Tôi có việc rồi nên phải đi trước, chào anh."
"Được, vậy không tiễn. Hãy dùng chiếc Aston Martin mà về, nó đã là của em." Doãn Tư Thần cũng không giữ Hề Hề ở lại, chỉ cười chào tạm biệt cô.
Sau khi Hề Hề rời khỏi, anh mới lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại: "Hai con trai ngoan, kế tiếp phải nhờ hai đứa."
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu ở đầu dây bên kia cười hì hì: "Daddy yên tâm đi, bọn con nhất định sẽ giúp daddy theo đuổi mommy!"
Cúp điện thoại, khoé miệng Doãn Tư Thần vẫn không ngớt ý cười.
Anh đã dày công bày binh bố trận, cùng hai con trai hợp lực chặn đủ mọi đầu, anh không tin chuột đồng nhỏ của anh có thể chạy trốn đi đâu được nữa!
* * *
Hề Hề chạy chiếc Aston Martin trở về nhà, dọc đường đi thì cô cứ như một bà hoàng vậy!
Mặc dù thủ đô Paris hoa lệ này có không ít người giàu có, nhưng có thể tùy ý chạy một chiếc Aston Martin One-77 như thế này trên đường phố thì đúng là chọc mù mắt thiên hạ! Vào thời điểm sản xuất dòng xe này thì toàn thế giới chỉ có 77 chiếc, sau đó một đại gia ở Hồng Kông đã vô tình chạy xe này và gây ra tai nạn, nên sau đó hãng sản xuất đã ngưng hẳn việc kinh doanh dòng xe này, cho nên số lượng còn lại trên thế giới không còn bao nhiêu cả.
Suốt quãng đường về nhà, không biết bao nhiêu người phải trố mắt nhìn và kinh ngạc cảm thán.
Hề Hề để xe trong một tầng ngầm ở gần nhà, cô trả một chi phí khá lớn để giữ xe rồi mới bước về nhà. Vừa mở cửa ra, quả nhiên là một cảnh hỗn loạn gà bay chó sủa!
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đang chổng hai cái mông tròn múp lên, ụp lưng xuống bàn, hai cậu nhóc chăm chú nhìn con rùa mà Hề Hề nuôi trong lồng kính, đây là một con rùa Brazil, kích thước khá nhỏ.
"Rùa này, mày đẻ trứng mau lên!" Doãn Ngự Hàm cầm một cái gậy nhỏ gõ cộc cộc vào lồng kính, bộ dạng trông như đang giáo huấn con rùa: "Mày chiếm mommy đã ba năm rồi, chẳng lẽ mày không định trả giá sao?"
Cố Miểu khó hiểu nhìn Doãn Ngự Hàm: "Việc nó đẻ trứng có liên quan gì đến trả giá?"
"Hừ! Nó đoạt mommy của chúng ta ba năm, làm chúng ta không có mommy, giờ chúng ta phải đoạt trứng của nó, làm con của nó cũng không có mommy!" Doãn Ngự Hàm hếch cái mũi nhỏ lên trời, kiêu ngạo nói: "Đây là daddy đã dạy, daddy nói kẻ địch đối với chúng ta như thế nào, thì chúng ta phải trả lại cho chúng gấp mười lần, trăm lần, thậm chí là ngàn lần!"
Cố Miểu gật đầu thật mạnh, cật lực tán thành: "Nếu là daddy nói thì chính là đạo lý rồi! Này, mày mau đẻ trứng lẹ lên, chúng ta sắp có trứng rùa ăn rồi!"
Phốc!
Hề Hề vừa về nhà đã nghe được đoạn đối thoại thú vị của hai bánh bao nhỏ, nhịn không được mà bật cười. Thật không biết ba của Doãn Ngự Hàm rốt cuộc là người như thế nào mà lại bá đạo vậy!
À, người đàn ông hôm nay cô gặp quả thật cũng rất bá đạo nha!
Ai nha, thật là, sao cô lại nghĩ đến anh vậy? Không lẽ thật sự bị trúng nam nhân kế rồi?
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu nghe tiếng động ở cửa, hai cậu nhóc quay đầu liền nhìn thấy Hề Hề, lập tức bỏ quên mất chú rùa đáng thương, lạch bạch chạy lại mỗi nhóc ôm một chân của cô: "Mommy đã về~!"
Hề Hề lần nữa đỡ trán, dở khóc dở cười: "Dì không phải mommy của hai con!"
Cúi đầu nhìn xuống thì thấy hai bánh bao mắt đã rưng rưng ngấn nước, Hề Hề chẳng dám nói gì nữa.
"Thôi được thôi được, hai đứa muốn gọi gì thì gọi, đằng nào dì cũng chưa kết hôn và chưa có con, coi như nhận hai con làm con nuôi vậy." Hề Hề dịu dàng lấy tay lau nước mắt cho Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu: "Ngoan nào, đừng khóc, có đói bụng chưa, để dì nấu ăn nhé? À, dì Nhược Na đâu rồi?"
Cố Miểu chớp chớp mắt nói: "Mẹ nuôi nói dẫn bọn con đi siêu thị sẽ không tiện, nên mẹ nuôi tự đi một mình rồi, nói bọn con ngoan ngoãn ở nhà chờ."
Hề Hề nghĩ lại thấy cũng đúng, dẫn theo hai đứa bé nhỏ như thế này đến nơi siêu thị đông đúc thì canh chừng cũng mệt bở