Tất cả mọi người đều biết thủ tịch trợ lý của Doãn gia đại thiếu gia không có thiện cảm với Doãn gia đại thiếu phu nhân, hay khó chịu và soi mói thiếu phu nhân. Và chính vì vậy nên đại thiếu phu nhân rất kính sợ e dè với vị thủ tịch trợ lý này.
Nhưng không một ai biết, ngày Cố Hề Hề nằm đau đớn trong bệnh viện khi sinh ra Doãn Ngự Hàm, khi cô bị xuất huyết không ngừng thoi thóp trên bàn giải phẫu và quyết định lựa chọn giữ lại con trai, có một người chỉ dám đứng từ đằng xa mà đau lòng.
Tiêu Hằng không biết vì cái gì mà tâm trí anh đã thay đổi?
Rõ ràng anh rất chán ghét người phụ nữ tên Cố Hề Hề này!
Cực kỳ chán ghét vì cô không xứng với đại thiếu gia!
Mỗi khi anh tỏ thái độ công kích, thì đối phương chỉ bất đắc dĩ thở dài và nhẹ nhàng. Mặc kệ anh chỉ trích như thế nào, cô vẫn chưa hề nói một lời với thiếu gia, trong khi dựa vào sự sủng ái yêu thương mà thiếu gia dành cho cho cô, thì cô hoàn toàn có thể đi cáo trạng để có người bênh vực.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Cô gầy yếu mong manh tựa như một búp bê sứ, lại ngây thơ mỗi bị kẻ khác thương tổn, nhưng lại vô cùng kiên cường. Giữa thời điểm sinh ly tử biệt, cô đã lựa chọn hy sinh bản thân để con trai mình được sống.
Rõ ràng cô chỉ là một phụ nữ ngốc nghếch mà lại thấu tình đạt lý, hiểu được bản thân phải bảo vệ người thân yêu, cô là một người mẹ như vậy, tình mẫu tử đã cho cô sức mạnh chấp nhận rủi ro đối diện cái chết.
Đây là người phụ nữ đầu tiên khiến anh cảm thấy bản thân mình thay đổi, từng chút từng chút một có cái nhìn hoàn toàn mới về cô.
Anh biết mình nhất định là bị bệnh!
Chính là loại tâm bệnh này không có phương pháp cứu chữa!
Thời điểm Cố Hề Hề bị người của Vân gia mang đi, anh đột nhiệt phát hiện trái tim mình.. trước giờ trong đời anh chưa từng trải qua cảm giác này, anh bắt đầu sợ hãi trốn tránh!
Anh khống chế bản thân mình, không muốn nghĩ đến, cũng không muốn nghe thấy ba từ Cố Hề Hề, nhưng lại lén lút đi tìm hiểu về cô, về cuộc sống mới của cô, xem cô có bình an hay không.
Anh không dám cầu mong điều gì quá xa xôi, bởi anh biết nụ cười của cô vĩnh viễn không phải dành cho anh, mà là dành cho thiếu gia. Anh có thể nhận ra ánh mắt cô sáng lên và tràn ngập tình yêu mỗi khi nhìn thiếu gia.
Nhưng anh không thể kiềm chế bản thân, muốn nhìn thấy cô, muốn bảo vệ cô, giống như.. giống như ba năm trước đây, mỗi lần có bất kỳ ai tổn thương đến cô thì anh sẽ luôn xuất hiện, thầm lặng bảo hộ cô.
Đúng vậy, chỉ cần có thể thầm lặng dõi theo cô, vậy là đủ!
Hiện tại nhìn cô xinh đẹp hơn ba năm trước rất nhiều, có lẽ do không còn gánh nặng mang thai, nên trông cô càng tự tin rạng ngời!
Tiêu Hằng đột nhiên cảm thấy anh không nên xuất hiện trước mặt Hề Hề, cứ như vậy mà nhìn cô là đủ rồi.
Hề Hề cảm giác có người đang nhìn mình, tuy nhiên cô ngó quanh lại không thấy ai. Kỳ lạ nha, ở chỗ này chắc sẽ không gặp người quen chứ?
Lúc Hề Hề còn đang suy tư thì một giọng nói non nớt nhẹ nhàng vang lên bên cạnh: "Này, cô gái phương Đông! Tôi.. tôi có thể ngồi đây không?"
Hề Hề quay đầu lại, liền nhìn thấy cô nhóc tiểu thư khi nãy ở bãi đỗ xe đang đứng cạnh bàn của cô, mặc dù vậy nhưng ánh mắt cô bé lại không rời khỏi người Doãn Ngự Hàm.
Hề Hề thấy vậy, thầm cười cười trong lòng, cố tình chọc ghẹo lại cô bé: "Con đang nói chuyện với ai thế?"
Cô nhóc tiểu thư rõ ràng không muốn trả lời Hề Hề, sự kiêu ngạo tự tôn khiến cô bé nhận thức rằng mình không cần phải mở miệng với thường dân. Nhưng mà.. vị vương tử kia đẹp trai quá đi! Đẹp trai mà lại có khí chất nữa!
Từ lúc bước chân vào nhà hàng này thì cô nhóc tiểu thư luôn nhìn trộm Doãn Ngự Hàm, nhìn rất lâu.. cuối cùng đành phải nghĩ cách làm quen, còn phải xin số điện thoại nữa chứ! Nhưng vị trí ngồi gần vương tử lại là của cô gái phương Đông đáng ghét này!
Bất quá thì nể mặt đây là mommy của vương tử nên sẽ hạ mình nói chuyện vài câu thôi nha!
Cô nhóc tiểu thư nghe Hề Hề hỏi, thân thể bỗng nhiên cứng đờ: "Tôi.. tôi đang nói chuyện với cô đó!"
Doãn Ngự Hàm ngẩng mặt lên liếc nhìn thoáng qua cô nhóc tiểu thư, một cái liếc mắt này làm tim cô bé đập thình thịch, đáng tiếc Doãn Ngự Hàm không thèm để ý, lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Thấy Doãn Ngự Hàm không ngó tới mình, cô nhóc tiểu thư lập tức bực bội: "Này, cậu! Vì cái gì mà cậu không nhìn đến tôi! Tôi là quý tộc đó!"
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu cùng ngẩng đầu lên nhìn, đáy mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
Quý tộc bộ ghê gớm lắm sao?
Chúng tôi cũng là quý tộc này!
Cô nhóc tiểu thư thấy hai vương tử đều nhìn mình với ánh mắt coi thường nên giận dỗi, dậm chân và khóc lóc bỏ chạy!
Vẻ mặt Hề Hề ngớ ra khó hiểu, còn Mộc Nhược Na cười ha hả, nói: "Cô bé đó thích con trai của chúng ta rồi! Kết quả cả hai bảo bối đều làm lơ nên cô bé mới giận lẫy!"
Doãn Ngự Hàm cúi đầu ăn, không ngẩng đầu mà đáp: "Con ghét loại con gái này lắm!"
Ai nha nha! Còn ghét con gái kiểu này..
"Loại nông cạn." Cố Miểu tiếp lời đánh giá.
Trong lòng Hề Hề âm thầm chia buồn cho cô nhóc tiểu thư kia, bất quá nghĩ lại thì có chút vui vẻ kiêu ngạo! Có hai con trai siêu soái ca đến vậy, làm con gái nhà người ta mới gặp đã yêu, người làm mẹ này sao có thể không hãnh diện chứ!
Hề Hề tiến đến ôm lấy hai bánh bao nhỏ, hôn bẹp lên má mỗi nhóc một cái: "Hai con trai ngoan, người hai con yêu nhất là ai nào?"
"Là mommy~!" Doãn Ngự Hàm cùng Cố Miểu đồng thanh nói, hai gương mặt bụ bẫm hướng về phía Hề Hề nũng nịu.
Đáy lòng Hề Hề như nở hoa, một câu nói này làm trong lòng cô tràn ngập hạnh phúc vui sướng!
Bữa cơm này là do Mộc Nhược Na mời, lúc tính tiền thì chủ nhà hàng còn vui vẻ giảm giá ưu đãi. À đúng vậy, phong cách người Pháp rất thích những phụ nữ xinh đẹp như Mộc Nhược Na, dáng người quyến rũ cực điểm, gương mặt mị hoặc.
Cho nên Mộc Nhược Na ở nước Pháp này chính là hô mưa gọi gió, đàn ông theo đuổi đếm không hết!
Bốn người dùng cơm xong thì chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, bỗng nhiên thấy cô nhóc tiểu thư kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, đang đứng ở bãi đỗ xe chờ.
"Hai