Bác sĩ phẫu thuật cho Doãn Ngự Hàm đã nhanh chóng ra khỏi phòng cấp cứu, thấy Hề Hề thất thần đứng vô lực tựa vào cửa thì liền nói: "Cô là mẹ của cậu bé sao? Xin yên tâm, cậu bé không có gì đáng ngại, chỉ là va chạm nhẹ ở đầu thôi."
Chỉ là va chạm nhẹ, vậy tại sao lại phải cấp cứu lâu đến vậy? Còn truyền máu nữa?
Hề Hề kiên quyết không tin lời bác sĩ, mãi đến khi các y tá đẩy Doãn Ngự Hàm ra khỏi phòng cấp cứu, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đang hôn mê của cậu nhóc thì cô mới bình tĩnh được một chút, chân tay cô tựa như rụng rời không còn sức lực.
Cô vừa định đuổi theo thì Doãn Tư Thần lập tức ngăn cản, thấp giọng nói: "Bác sĩ đã nói thằng bé không sao, em không cần lo nghĩ nữa. Em mệt rồi, nên trở về nghỉ ngơi đi."
Hề Hề mờ mịt lắc đầu: "Tôi không đi! Bọn nhỏ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm thì tôi không đi!"
Phảng phất như nhớ tới điều gì, Hề Hề vội vàng nắm lấy vạt áo của Doãn Tư Thần, kích động nói: "Bọn nhỏ cũng là con của anh mà! Anh không thể mặc kệ như vậy được!"
Doãn Tư Thần rốt cuộc đã bức ép cô nói ra lời này, ánh mắt anh lập loè: "Em có biết mình đang nói gì không?"
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Hề Hề đành gật gật đầu thật mạnh: "Tôi nghe nói ba năm trước đây tôi và anh đã có con với nhau? Là Doãn Ngự Hàm, đúng không? Mặc kệ ba năm trước đã xảy ra chuyện gì, thằng bé là con của chúng ta! Anh không thể đứng yên mặc kệ được!"
Khoé mắt hẹp dài bình tĩnh nhìn Hề Hề một lúc lâu, sau đó chậm rãi lên tiếng: "Nếu em nhận thức rõ bản thân đang nói gì, hy vọng sau này em đừng tự phủ nhận lời nói của mình. Em yên tâm, bọn nhỏ sẽ không có việc gì! Doãn gia của tôi không phải nhu nhược đến mức không chăm sóc được hai đứa trẻ. Em đã mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi! Tiểu A-". Truyện Kiếm Hiệp
Tiểu A bước đến: "Thiếu phu nhân, mời cô đi nghỉ ngơi!"
Hề Hề còn muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã bị các trợ lý nửa cung kính nửa bức ép rời đi.
Chờ Hề Hề hoàn toàn rời khỏi, Doãn Tư Thần mới bước vào phòng bệnh. Anh vừa đóng cửa phòng thì gương mặt nhỏ nhắn đang hôn mê tức khắc vùng tỉnh dậy, Doãn Ngự Hàm nháo nhác nhú đầu nhìn ra bên ngoài, nói: "Daddy, mommy đồng ý chưa ạ?"
Doãn Tư Thần không trả lời, ngồi xuống, đưa tay ấn vào ót của cậu nhóc.
"A a a! Đau đau đau!" Doãn Ngự Hàm réo lên: "Đau quá!"
"Lần này chơi lớn quá nhỉ?" Đôi mắt hẹp dài nheo lại, sự tức giận trong đáy mắt của anh làm Doãn Ngự Hàm rùng mình.
"Daddy.." Doãn Ngự Hàm chu chu cái miệng nhỏ xíu, ủy khuất nói: "Con hết cách rồi.. lần này bà cố làm tiệc mừng thọ rõ ràng là muốn daddy xem mắt! Con không muốn có mẹ kế, con không thích người phụ nữ nào bước vào nhà chúng ta hết! Daddy~! Daddy muốn phạt con thì để sau được không? Dù dùng cách gì cũng nhất định phải làm cho mommy chịu trở về nước!"
Doãn Tư Thần giận dữ: "Cố Miểu vì sao vô duyên vô cớ phát sốt? Không phải đã dặn hai đứa không được làm quá trớn sao?"
Doãn Ngự Hàm lần nữa chu chu miệng nói: "Ban đầu kế hoạch là con sẽ bị sốt, nhưng mà.. con được di truyền thể chất của mommy nên rất khoẻ mạnh, có bỏ đầy nước đá vào bồn tắm ngâm mình thật lâu vẫn chỉ hắt xì vài cái, làm gì cũng không bị sốt.."
"Cho nên con mới bảo Cố Miểu vào tắm trong bồn nước đá? Con không sợ Cố Miểu bị sinh bệnh nghiêm trọng sao? Hả?" Từ cuối cùng mang theo uy nghiêm trấn áp, khiến cậu nhóc tinh ranh Doãn Ngự Hàm phải run rẩy: "Daddy, con biết sai rồi.."
"Rốt cuộc có bị thương hay không?" Doãn Tư Thần quan sát khắp người cậu nhóc.
Doãn Ngự Hàm ngọ nguậy cái cổ bé xíu: "Không có ạ.. chỉ trầy da thôi. Để dọa mommy một chút nên mới nói bác sĩ báo lại như vậy.."
"Hừ, để daddy đi xem Cố Miểu." Nhìn thấy con trai bình an vô sự không bị thương, Doãn Tư Thần mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời khỏi và tiến đến phòng của Cố Miểu.
Vừa mở cửa phòng thì Cố Miểu đã ngồi lên, khép nép ngay ngắn nhận lỗi: "Daddy, con sai rồi!"
Doãn Tư Thần thở dài một tiếng, gật gật đầu nhìn Cố Miểu: "Nằm xuống nói chuyện đi."
Cố Miểu ngoan ngoãn nằm xuống, gối vẫn để cao hơn một chút để hơi ngẩng đầu lên, bộ dáng cậu nhóc vô cùng quy củ trước mặt Doãn Tư Thần.
"Ngự Hàm luôn bày trò nghịch ngợm gây rắc rối, con không cần cái gì cũng nghe theo nó. Daddy chỉ đồng ý cho hai đứa giả bệnh, chứ không phải nói hai đứa làm cho mình thành bệnh thật!" Doãn Tư Thần đưa tay sờ vào trán cậu nhóc, nhiệt độ đã khá ổn định, đáy lòng anh lúc này mới cảm thấy an tâm.
"Nhưng mà giả bệnh sẽ bị mommy phát hiện ngay!" Đôi mắt màu hồng bảo thạch thoáng ảm đạm: "Daddy, con không muốn rời xa mommy đâu! Vất vả lắm mới tìm được mommy, con không muốn.. chúng ta đừng rời xa nhau nữa!"
"Sẽ không có ai chia cắt được gia đình chúng ta, cứ tin daddy!" Doãn Tư Thần thầm than một tiếng: "Cố Miểu, con là đứa con trai ngoan, nghỉ ngơi đi để cơ thể khoẻ hẳn. Không được gây chuyện nữa!"
Cố Miểu ngoan ngoãn gật gật đầu: "Rượu thuốc của mommy quả nhiên công hiệu quá!"
Doãn Tư Thần gật đầu: "Dược của Vân gia chính là thứ mà trên thế giới này người có tiền vẫn chưa chắc mua được. Mỗi loại dược đều được tổng hợp tinh chế từ nhiều thành phần dược tề quý hiếm, có mommy dùng rượu thuốc giúp con hạ sốt thì daddy cũng yên tâm."
"Vậy khi nào chúng ta phải về nước?" Cố Miểu vội vàng hỏi.
"Muộn nhất ngày mai." Doãn Tư Thần trả lời ngắn gọn dứt khoát.
Cố Miểu khẽ cúi đầu, gương mặt nhỏ nhắn hơi nhíu lại, ánh mắt giãy giụa.
"Không được chơi trò này nữa!" Doãn Tư Thần sao lại không biết cậu nhóc đang nghĩ gì?
Cố Miểu yên lặng, trong lòng hãy còn do dự.
"Vừa rồi hai đứa con thiếu chút nữa đã hù chết mommy rồi. Thêm một lần nữa, nếu mommy thật sự sợ quá mà ngất đi thì biết làm sao?" Thanh âm Doãn Tư Thần tức giận: "Trước khi làm gì đều phải dùng cái đầu suy nghĩ!"
Lúc này Cố Miểu mới rụt cổ le lưỡi, tỏ vẻ biết mình đã sai.
Doãn Tư Thần bất đắc dĩ lắc đầu, hai cậu con trai của anh càng ngày càng