Đáy mắt Doãn Hạo dấy lên sự căm phẫn oán độc: "Có thể không hận? Sao có thể không oán hận? Nếu năm đó không phải vì mẹ ra tay thì sao lại có bi kịch ngày hôm nay?"
"Bi kịch?" Doãn lão phu nhân vô thức lặp lại, nước mắt tuôn trào: "Đúng vậy, chính là một bi kịch! Ta chỉ toàn tâm toàn ý giữ gìn cho Doãn gia, mà giờ lại trở thành bi kịch, hay cho hai chữ bi kịch! Vậy Doãn Hạo, con nói đi, chẳng lẽ con chấp nhận sống cả đời ở nơi này là vì người phụ nữ đó?"
Doãn Hạo thẳng thắn đáp, không hề phủ nhận: "Đúng."
Thân thể Doãn lão phu nhân lảo đảo, vô lực tựa vào người trợ lý bên cạnh, ánh mắt vô cùng bi thương, bà run rẩy mở miệng: "Người phụ nữ đó ở trong lòng con quan trọng như vậy ư? Quan trọng đến mức con có thể từ bỏ cả gia đình của mình?"
"Đúng." Doãn Hạo vẫn một câu khẳng định.
Doãn lão phu nhân khẽ lau nước mắt: "Được, ta không còn gì để hỏi. Đều do ta, hết thảy mọi chuyện đều do ta! Nếu không phải lúc trước ta can thiệp nhúng tay vào mọi chuyện, thì đã không có kết cuộc ngày hôm nay!"
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Doãn Hạo không trả lời, cứ như vậy nhìn Tưởng Tuyết: "Còn câu hỏi của bà?"
Tưởng Tuyết nhìn người đàn ông mang danh nghĩa là chồng của bà hơn mấy mươi năm qua, cũng chính là người đã dày vò linh hồn bà, cắn chặt răng nói: "Vì cái gì ông lại không chịu ly hôn?"
"Đây là điều ta đã hứa với ba của mình." Doãn Hạo bình tĩnh nhìn Tưởng Tuyết: "Trước khi mất thì ông ấy đã dặn dò, mặc kệ chuyện gì xảy ra thì ta và bà đều không thể ly hôn."
"Cho nên ông hủy hoại cả cuộc đời tôi?" Tưởng Tuyết cay độc kêu lên, bà hận không thể liều mạng giết chết Doãn Hạo.
"Thật xin lỗi." Doãn Hạo điềm tĩnh: "Đây là số mệnh, là ta có lỗi với bà. Ta đem toàn bộ Doãn gia và con trai giao lại cho bà, xem như là bồi thường cho đôi chân của bà."
"Bồi thường? Tôi cần sao?" Gương mặt xinh đẹp của Tưởng Tuyết nhăn nhó căm phẫn, đã nhiều năm trôi qua nhưng hận thù của bà chưa bao giờ nguôi ngoai. Nếu không phải vì người đàn ông này thì cuộc đời của bà đã không ra nông nỗi thê lương..
"Thật xin lỗi, ta không thể cùng chết với bà, đây là điều mà cả đời ta không thể toại nguyện cho bà." Doãn Hạo cuối cùng lộ ra vẻ áy náy.
"Ông có ý gì.. Khoan đã, ý ông là.. Năm đó tôi gài bẫy trên xe ô tô để chết cùng ông, thực chất ông đã biết?" Tưởng Tuyết là người thông minh, bà lập tức đoán ra ý tứ của Doãn Hạo. Đồng tử của bà tức khắc co rụt lại: "Doãn Hạo, nếu ông đã biết phanh xe bị hư, vì sao ông lại không ngăn cản?"
"Chính vì muốn ngăn cản, nên ta đã dẫn theo con trai của chúng ta lên xe." Doãn Hạo nghiêm mặt nhìn Tưởng Tuyết: "Ta chỉ muốn nhìn xem ở trong lòng bà, thì con trai chúng ta so với sự hận thù thì cái nào quan trọng hơn. Tưởng Tuyết, quả nhiên bà không làm ta thất vọng."
"Đủ rồi!" Tưởng Tuyết bị kích động đến mức điên cuồng, bà gào lên: "Doãn Hạo, rốt cuộc ông có còn lương tâm hay không? Ông dám để con trai của tôi mạo hiểm chết với ông sao? Tôi sẽ giết ông!"
Tưởng Tuyết muốn xông lên thì liền bị nhóm trợ lý gắt gao kéo lại xe lăn, đôi mắt bà đỏ ngầu như máu.. Người đàn ông này thiếu chút nữa đã đưa con trai của bà vào chỗ chết, ông lại có thể ích kỷ như vậy! Ngày hôm đó ở sườn núi nếu bà do dự hoặc là nhẫn tâm thì con trai của bà sẽ.. cả nhà ba người sẽ cùng chết với nhau!
"Doãn Hạo, sao ông có thể ở bên ngoài tằng tịu sinh con với người đàn bà khác, còn nhẫn tâm tổn thương con trai của tôi!" Tưởng Tuyết điên loạn gào thét lên: "Dù cho ông không yêu tôi thì Tư Thần vẫn là con trai của ông! Sao ông có thể đối xử như vậy với nó?"
Doãn Tư Thần đứng một bên, ánh mắt anh rũ xuống không để bất kỳ ai nhìn thấy tâm tình của mình. Hề Hề ở bên cạnh cảm giác được nỗi bi thương đang kiềm nén trong lòng anh, bỗng nhiên cô thấy đau lòng, bàn tay cô khẽ động đậy chủ động nắm tay anh, tựa như một sự an ủi không lời.
Doãn Tư Thần cảm nhận được sự động viên cổ vũ của Hề Hề, đáy lòng bất chợt ấm áp hơn, anh dùng sức nắm chặt tay cô để đáp lại. Anh hơi ngước mắt lên nhìn thẳng vào cô, không hề che giấu nỗi buồn. Ở trước mặt cô, anh vĩnh viễn không cần phải ngụy trang.
Hề Hề nhìn thấy hốc mắt Doãn Tư Thần hơi ửng đỏ, chân mày đẹp nhíu chặt, cô đột nhiên muốn đưa tay đến vuốt ve cặp lông mày kia để xoa dịu nỗi đau của anh, một gương mặt anh tuấn sao lại mang vẻ bi thương đến vậy?
Ở bên đây, Doãn Hạo nghe thấy lời chỉ trích của Tưởng Tuyết, lại nở nụ cười khổ, ông quay đầu nhìn Doãn Tư Dược, nói: "Thật xin lỗi, ta cũng đã lợi dụng hai người."
"Cái gì?"
Nét mặt Tưởng Tuyết và Doãn Tư Dược cùng biến sắc!
"Tưởng Tuyết, bà bị sự kiêu ngạo và tự phụ của mình che lấp đi lý trí, cho nên không thể nhận ra sự thật." Doãn Hạo nhẹ nhàng nói: "Mã Diễm là người phụ nữ tục tằng tham lam, sao có thể là tình yêu đích thực của ta? Doãn Hạo này dù có mù mắt vẫn không thiếu phụ nữ bên cạnh, ta không cần phải chọn lấy một người phụ nữ nông cạn đam mê hư vinh, chỉ biết mưu toán tính kế. Sự tồn tại của Mã Diễm chỉ là một màn kịch để ngụy trang mà thôi."
Sắc mặt Doãn Tư Dược bỗng dưng cực kỳ khó coi.
"Như vậy còn tôi thì sao? Sự tồn tại của tôi.. có phải chỉ là một.. sai lầm?" Doãn Tư Dược run rẩy hỏi.
Doãn Hạo yên lặng gật đầu.
Thần sắc Doãn Tư Dược trở nên tái nhợt, không ngừng lắc đầu: "Tại sao.. lại như vậy?"
"Chứ có thể nào Mã Diễm gian díu với người đàn ông khác sinh ra một đứa