Doãn lão phu nhân không ngừng gật gật đầu: "Đúng, là ta đã đổi ý. Bởi vì ta cảm thấy gia đình chúng ta cứ sống bên nhau như vậy không phải tốt sao? Mai Nga đã chết, có câu người chết không thể sống lại, con trai, con vì cái gì mà cứ phải chấp niệm không dứt?"
Gương mặt già nua lấm tấm vết chân chim của Doãn Hạo nhăn lại, ông bật khóc như một đứa trẻ.
"Nhưng con đã hứa với Mai Nga cả đời bên nhau, con không thể nuốt lời! Mẹ, vì cái gì mà người nhất định phải gạt con hết lần này đến lần khác?" Doãn Hạo khóc nức nở không thành tiếng: "Mai Nga đang ở trên trời chờ con, mà con thì lại không thể đoàn tụ cùng Mai Nga, sự đày đọa này là quá tàn nhẫn, là sống không bằng chết!"
Cùng người mình yêu sinh ly tử biệt, phải, thật tàn nhẫn!
"Nếu không phải bởi vì mẹ thay đổi ý định, sao con lại phải nung nấu ý định này nhiều năm như vậy, sao phải tìm lấy Mã Diễm làm bia ngắm rồi mặc cho Tưởng Tuyết và Mã Diễm tranh đấu, sau đó nương theo kế hoạch của Tưởng Tuyết để chạy trốn khỏi cái ngục tù mang tên Doãn gia!" Doãn Hạo kích động, hung hăng lấy tay gạt đi nước mắt: "Quyền thừa kế Doãn gia cũng được, địa vị tài phú của Doãn gia cũng được, con đã bao giờ cần những thứ đó? Mong ước duy nhất trong đời chỉ là có thể cùng sống với Mai Nga cho đến bạc đầu! Vì cái gì mà cả một nguyện vọng hèn mọn như vậy mà người cũng phải cướp đoạt?"
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
"Ta đã tự đày mình vào địa ngục, không thể quay lại!" Doãn Hạo nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống: "Ta biết mình không thể đường hoàng rời khỏi Doãn gia, chỉ có duy nhất cách phải giả chết mà sống ẩn dật. Đây là toàn bộ chân tướng, các người muốn biết thì đã biết, toàn bộ đều là sự thật!"
Trần Mỹ Nga đứng bên cạnh run rẩy: "Còn tôi thì sao? Tôi chỉ là một vỏ bọc ngụy trang cho ông?"
Doãn Hạo im lặng, nhưng không phủ nhận. Trần Mỹ Nga rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bà kích động vung tay giáng một cái tát vào mặt Doãn Hạo.
"BANG" một tiếng!
Doãn Hạo đưa tay lên chạm vào gò má in đậm dấu bàn tay, ánh mắt ông hung hăng né tránh tầm nhìn đối phương.
Toàn thân Trần Mỹ Nga run run tức giận: "Chỉ vì tôi và người phụ nữ đó cùng một cái tên, nên ông xem tôi là thế thân?"
Doãn Hạo tiếp tục im lặng.
Trần Mỹ Nga ngửa mặt lên trời, thở dài một tiếng: "Thì ra là thế.. vậy mỗi tháng ông đều biến mất mấy ngày là để đi đâu?"
"Phần mộ của Mai Nga ở cách đây không xa." Doãn Hạo thấp giọng trả lời: "Lúc còn sống ta đã không thể ở bên cạnh Mai Nga, vậy thì những năm tháng cuối đời này khi mà thân xác ta còn có thể sống lê lết được, mỗi một tháng ta sẽ ở cạnh phần mộ ấy để chăm sóc Mai Nga."
Bầu không khí lúc này tĩnh mịch yên lặng.
Hề Hề có thể xem là người ngoài cuộc tỉnh táo duy nhất ở đây, cô nhận ra rõ tâm tình của từng người trong căn nhà này. Thì ra biến cố chín năm trước ngoài mặt là kế hoạch của Tưởng Tuyết, nhưng thật ra lại do một tay Doãn Hạo dẫn đường chỉ dắt.
Doãn Hạo đã thoát khỏi Doãn gia nơi mà ông xem đó là ngục tù, để lại một bãi chiến trường hỗn độn. Tập đoàn Doãn thị mất đi trụ cột, khiến Doãn lão phu nhân buộc phải quay trở lại gánh vác vị trí chủ tịch để ngăn cơn sóng dữ của những thế lực muốn nuốt trọn tập đoàn, buộc đứa con trai chỉ mới thành niên phải tiếp nhận trách nhiệm nặng nề. Chính ông đã khiến vợ của mình trở thành kẻ tàn tật vĩnh viễn, thương tật quá nặng và những dày vò về mặt tâm lý khiến bà phải sang tận Nam Mỹ để chữa trị suốt sáu năm trời.
Tấm bia Mã Diễm và Doãn Tư Dược trở thành nơi để Tưởng Tuyết trút mọi tức giận và sự căm hờn. Nếu không phải Doãn Tư Dược đủ thông minh và ẩn nhẫn thì anh đã sớm bị sự đấu đá của hai người phụ nữ này làm bản thân mình trở nên một kẻ hư hỏng lụn bại.
Mà hết thảy căn nguyên của mọi chuyện, chính là vì một tình yêu không thành từ hơn bốn mươi năm trước.. Ván cờ này, tất cả mọi người đều thua cuộc, không có một ai là người chiến thắng!
Từng chuyện từng chuyện năm xưa đều như con dao nhỏ đâm vào tim họ, bi thương tột cùng. Dường như không ai có thể tiếp nhận được sự thật này..
"Bây giờ ta không còn gì để nói. Ta không còn là chủ nhân của Doãn gia, ta chỉ là một người thôn dân bình thường, ta cũng sẽ không trở lại căn nhà giam mang tên Doãn gia, nơi đó đã tra tấn ta cả vài chục năm của đời người. Một đồng tiền của Doãn gia ta đều không đụng tới, tiền mấy năm nay ta sử dụng đều là những lúc đi ta đi tảo mộ Mai Nga và nhận làm công cho người khác. Ta đã rất cẩn thận để mai danh ẩn tích, không ngờ vẫn có một ngày bị phát hiện. Có lẽ đây là ý trời.." Doãn Hạo nói xong những lời này, nhẹ nhàng quay lại nhìn Hề Hề: "Con là con dâu của ta, quả nhiên là ý trời.."
Hề Hề định giải thích thì Doãn Tư Thần đã lên tiếng trước: "Ba thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"
Thần sắc Doãn Hạo thoáng phức tạp nhìn Doãn Tư Thần, đứa con trai này ưu tú vượt trội hơn cả trong tưởng tượng của ông, con của ông đã trưởng thành đến mức ông buộc phải ngước nhìn. Khi đối diện với con trai của mình, trong lòng ông thật sự cảm thấy áy náy, nhưng nỗi niềm tội lỗi này nếu đem so với tình yêu khắc cốt ghi tâm với Mai Nga thì vẫn chẳng đáng là gì.
Doãn Hạo khẽ gật gật đầu: "Yên tâm, chỉ cần các người không tìm tới ta, ta sẽ sống một cách lặng lẽ như một người không hề tồn tại trên đời."
Ông quả thật có thể làm vậy, thực tế ông đã làm rất tốt. Doãn gia bỏ nhiều công sức tìm kiếm bao năm qua vẫn không thể tìm ra dấu vết của ông, nếu không phải Mộc Nhược Na và Hề Hề vô tình đến Trần gia thôn thì có lẽ cả đời này không ai biết ông còn sống.
Mọi chuyện chỉ có thể nói đây chính là ý trời!
Doãn Hạo quỳ xuống trước mặt Doãn lão phu nhân hành lễ, sau đó lặng lẽ đứng lên nhìn từng người trong căn nhà này: "Ta đi đây, từ hôm nay trở đi ta sẽ ở bên cạnh Mai Nga hằng ngày cho đến hết cuộc đời. Hãy để lần gặp mặt này của chúng ta chính là lần cuối cùng đi."
Doãn lão phu nhân xúc động thốt lên: "Hạo nhi, ta năm nay nay đã tám mươi tuổi, sắp tới đã là đại thọ tám mươi, chẳng lẽ con không thể đến dự đại thọ của ta sao?"
Sống lưng Doãn Hạo cứng đờ: "Thật xin lỗi mẹ, con trai bất hiếu. Vào ngày đại thọ tám mươi của người, con sẽ chuyển đến một phần lễ vật, mong người tha tội cho con trai bất hiếu. Tư Thần, coi như nể tình ta là người đã sinh ra con, mong con thay ta tẫn hiếu với bà nội."