Hề Hề đuổi theo sau Doãn Tư Dược.
Nghe được tiếng chân, Doãn Tư Dược bỗng nhiên quay đầu lại, tựa như không nghĩ rằng Hề Hề sẽ đi theo mình nên anh tức khắc ngẩn ngơ, khuôn mặt anh tuấn không giấu được vẻ kinh ngạc.
Hề Hề không biết vì sao cô lại chạy theo ra đến đây, chỉ là cô cảm thấy Doãn Tư Dược thật sự rất đáng thương. Vừa rồi lúc mọi người kích động lời qua tiếng lại, anh dường như là người ngoài cuộc, bản thân bị tổn thương nhưng cả dũng khí mở miệng chất vấn cũng không có.
"Chị.." Doãn Tư Dược định mở miệng gọi một tiếng chị dâu, nhưng đột nhiên nhớ ra Hề Hề còn đang mất trí nhớ, ngay sau đó liền nói: "Sao cô lại ra đây?"
Hề Hề do dự một chút, nói: "Tôi sợ cậu nghĩ quẩn trong lòng."
Một khắc này ánh mắt Doãn Tư Dược chấn động kịch liệt, trong ký ức của anh từ nhỏ cho đến lớn, người khác nhìn vào anh nếu không phải khinh bỉ thì sẽ là nịnh nọt trục lợi. Ngay cả người mẹ ruột sinh ra anh, cũng chỉ xem anh là công cụ để tranh đoạt tiền tài của Doãn gia, thậm chí đến cả Mã Anh Anh cũng chỉ coi anh là chỗ dựa núp bóng.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Trước giờ chưa từng có bất kỳ ai hỏi anh một câu rằng anh có ổn không, anh có vui vẻ không, anh có nghĩ quẩn trong lòng không.. Gần ba mươi năm sống trên đời, người đầu tiên hỏi anh những lời này lại là chị dâu của mình!
Hề Hề thấy thái độ Doãn Tư Dược vẫn còn xúc động, thì hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Chuyện của Doãn gia thì xét về lý tôi hoàn toàn không có tư cách biết đến. Hơn nữa mọi người nói chuyện rất nhanh, mọi thứ khá mờ mịt, tôi chỉ mơ hồ cảm giác cậu và họ khác biệt. Giống như cậu không muốn để lộ ra cảm xúc của mình, cho nên tôi mới sợ cậu nghĩ quẩn. Tôi biết mình không nên xen vào việc của người khác, tôi.."
"Không đâu." Doãn Tư Dược lập tức ngắt lời Hề Hề, nhìn cô bằng đôi mắt chân thành: "Cảm ơn cô."
Hề Hề gật gật đầu: "Cậu không có việc gì thì tốt."
"Có thể phiền cô đi dạo cùng tôi một chút không?" Doãn Tư Dược hơi cúi đầu, ánh mắt mang theo vẻ cầu xin: "Tôi chỉ muốn tìm một người để trò chuyện."
Hề Hề nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu.
Hai người cùng nhau bước ra ngoài thôn, đứng cạnh một hồ nước lớn. Đang là mùa xuân nên đồng ruộng trải dài một màu xanh mát mắt, hoa dại mọc khắp nơi, quang cảnh rất hữu tình an lành. Hương hoa đồng nội và cảnh sắc trước mặt đã khiến nỗi lòng u ám của Doãn Tư Dược vơi bớt phần nào buồn phiền.
"Ở trong Doãn gia, tôi chỉ là con của vợ lẽ, là một tấm bia do ba mình tạo nên. Từ nhỏ đến lớn, tôi biết cả cuộc đời mình đều không có được ánh sáng thật sự. Mỗi ngày tôi đều nghe mẹ mình nói rất nhiều điều, nào là phải mưu tính kế để giành lấy cái ghế mà ba tôi đang ngồi. Ban đầu tôi kháng cự, nhưng mỗi lần như vậy mẹ đều sẽ đánh tôi. Dần dần tôi học được cách nói dối, cách diễn trò, ở trước mặt mẹ mình thì tôi trở thành đứa con đúng ý bà ấy, tôi tham lam, tôi háo sắc, tôi tham mộ hư vinh." Ánh mắt Doãn Tư Dược nhìn vào đường chân trời xa xăm, từ từ trút ra nỗi lòng.
"Rõ ràng tôi rất chán ghét bộ dáng đó của mình, nhưng lại phải đóng một vai phù hợp. Tôi biết em gái mình là kết quả của mẹ cùng một người đàn ông khác, tôi biết có người luôn theo dõi gia đình tôi, muốn dẫn dụ tôi vào con đường sa ngã thành kẻ vô dụng. Lúc đó tôi rất hận, vì cái gì mà tôi và anh hai đều là con trai của ba, mà anh ấy thì cao cao tại thượng đứng trên tất cả, còn tôi lại là kẻ hèn mọn để người khác chà đạp?"
"Tôi không phục, tôi thật sự không phục! Tôi muốn đấu tranh để bảo vệ chính mình, vì vậy tôi đã thuận theo ý của bọn họ, bề ngoài trở thành một kẻ hư hỏng đua đòi như ý họ mong muốn. Ở huyện thành nơi tôi ở ngày xưa, chưa có chuyện xấu nào mà tôi chưa làm, cứ như vậy nhiều năm trôi qua, họ thật sự tin rằng tôi đã trở thành một kẻ lụn bại. Còn tôi vẫn chờ đợi một cơ hội phản công."
"Ông trời quả nhiên không làm tôi thất vọng, năm tôi hai mươi lăm tuổi thì đột nhiên Doãn gia muốn đón tôi trở về. Vì thế tôi đã kết thúc hai mươi lăm năm sống trong u ám, chính thức có một địa vị và thân phận. Tôi cho rằng mình có thể đối nghịch với anh hai, trở thành người thắng cuộc trong cuộc chiến gia tộc này, nhưng mọi thứ hóa ra chỉ là một trò đùa đáng chê cười. Người mà tôi gọi là anh hai, anh ấy tài giỏi ưu tú vượt xa hơn những gì tôi có thể tưởng tượng. Mọi thứ đều nằm gọn trong lòng bàn tay anh ấy, đừng nói là đối nghịch, ngay cả việc tôi tự bảo vệ bản thân cũng đã quá khó khăn."
"Anh hai cố ý để lộ tin tức, dẫn dụ cho tôi tự thăm dò được, cô có biết thời điểm tôi biết được thì tôi như thế nào không? Lúc đó tôi thật sự tuyệt vọng, cái cảm giác một khắc trước đây bừng bừng khí thế thì lập tức đã bị đối phương đẩy vào địa ngục.. Anh hai của tôi là một vị đế vương cao ngạo, từ lúc bắt đầu ở vị trí vạch xuất phát thì anh ấy đã dẫn dắt tôi đi theo con đường vạch sẵn rồi. Cả đời này tôi sẽ không bao giờ với tới anh ấy, chỉ có thể ngước nhìn lên mà thôi."
"Tôi biết, ở trong mắt anh hai thì tôi buồn cười và đáng thương cỡ nào. Tôi tự cho mình là đúng, sự kiêu ngạo của tôi chỉ là trò hài trong mắt anh ấy. Tôi không gượng dậy được, thậm chí tôi từng nghĩ đến việc bỏ chạy, chạy trốn khỏi thế giới đáng sợ này. Nhưng lúc tôi còn đang suy nghĩ từ bỏ thì anh hai bỗng dưng đến tìm tôi, đưa cho tôi hai lựa chọn, thần phục hoặc biến mất! Tôi hiểu từ biến mất của anh ấy không phải là rời khỏi Doãn gia, mà là triệt để biến mất trên đời này."
"Khoảnh khắc đó tôi hiểu rất rõ, anh ấy không hề nói đùa. Anh hai quả thật có năng lực đủ để làm mọi thứ, có lẽ anh ấy đã chán ghét trò chơi này, phải đến lúc chọn một kết thúc vĩnh viễn. Tôi đã thần phục, bởi vì tôi